Tôi im lặng, mắt ngân ngấn nước. Hoá ra mọi chuyện là như vậy, vậy mà bao lâu nay...
Tôi vốn dĩ là học sinh giỏi và vui tính, hát cũng rất hay.Ấy thế mà tôi lại không có nhiều bạn bè.Lí do rất đơn giản, tôi không thể nắm được "tín hiệu xã hội" cũng như đi theo xu hướng của bạn bè cùng lớp.Trong tập thể, dường như tôi luôn bị coi thường và bỏ lại phía sau.Chính vì điều đó luôn khiến tôi buồn và mặc cảm.
Hôm nay, lớp tôi có học sinh mới, tên cô ấy là Hoà.Hoà tuy không xinh đẹp nhưng rất thân thiện và học giỏi nên được mọi người trong lớp yêu quý.Đặc biệt, tôi để ý thấy giờ ra chơi, Hoà luôn tìm bạn để nói chuyện, chơi đùa mà không chút ngại ngùng, kể cả người đó là con trai.Tôi rất khâm phục và muốn được như Hoà.
Hôm ấy, Hoà đến gần và chào tôi khiến tôi rất lúng túng, không biết phải nói thế nào.Nhưng Hoà đã chủ động nói :
- Cậu không có nhiều bạn ? Tớ sẽ chỉ cách !
Chưa đợi tôi kịp nói gì, Hoà đã nói :
- Cậu hãy bắt chuyện với mọi ngừi đi ! Đừng ngại ngần, cố gắng lên !
Hoà đẩy tôi ra chỗ mọi người đang túm tụm.Ban đầu, tôi rất xấu hổ.Nhưng từ khi Hoà ủng hộ,tôi không còn ngại nữa.Tôi đã có thêm rất nhiều bạn mới.
Một hôm, Hoà vui vẻ nói:
- Cậu thấy không ? Bình thường, chả ai để ý đến cậu cả ! Nhưng từ khi cậu chủ động làm quen, bắt chuyện với mọi người, ai cũng sẽ yêu quý cậu !
Tôi im lặng, mắt ngân ngấn nước. Hoá ra mọi chuyện là như vậy, vậy mà bao lâu nay...
Đây là chuyện có ngoài đời thật của mk, mong bạn ko chê ! ^^