Trong tâm trí của tôi, hình ảnh về mẹ là một người phụ nữ vất vả, luôn hết lòng chăm sóc gia đình và sẵn sàng hy sinh tất cả vì chồng và con.
Khi còn nhỏ và bây giờ vẫn thế, tôi không thể nào quên hình ảnh người phụ nữ tảo tần, gánh mọi cực nhọc và hy sinh nhiều nhất cho gia đình, người thân, đặc biệt là mấy anh chị em chúng tôi.
Nhà rất đông anh em, có đến tám người con. Khi chúng tôi còn nhỏ, chưa phụ giúp được gì cho mẹ. Mẹ không nề hà làm mọi việc, xoay đủ kế sinh nhai, từ buôn gánh bán bưng những cái bánh da lợn, bánh bò, bánh tàn ong, bánh bông lan cho đến những khay bột ngọt, đường muối,… chỉ manh mún chứ không được một cửa hàng bách hóa tiện nghi, xinh xắn như bây giờ.
Khi lên lớp một, tôi chỉ biết chơi, vô tư, vô nghĩ, chưa hiểu biết nhiều, nhưng hình ảnh cha mẹ tôi thức khuya dậy sớm mỗi ngày để đổ ra những khuôn bánh thơm ngon luôn in đậm trong tâm trí tôi, mẹ tự tay làm ra các loại bánh để kiếm tiền mưu sinh, nuôi chúng tôi ăn học và lớn khôn. Khi gia đình còn nghèo khó, chị tôi không có áo đi học, mẹ sẵn sàng lấy áo của mẹ mang sửa lại để chị tôi có một chiếc áo hoàn hảo cùng bạn bè cắp sách đến trường mỗi ngày.
Thời gian cứ thế trôi…
Cho đến bây giờ tôi vẫn ít khi thấy mẹ mua gì đó để tự thưởng cho mình. Từ khi tôi nhận thức được và theo những gì mà tôi nhớ, thì tôi vẫn thấy mẹ luôn nghĩ cho người khác trước. Mẹ sẵn lòng mua ngay bất cứ thứ gì nếu thấy cần thiết cho chúng tôi thay vì bản thân mình.
Mặc dù vậy, mẹ là người nghiêm khắc, cương quyết và cứng rắn. Có lẽ, do ảnh hưởng tính cách này của mẹ, anh em chúng tôi đã trưởng thành, chín chắn và nghị lực trong mọi hoàn cảnh. Mẹ hay nói nhưng nghiêm nghị, dạy dỗ chúng tôi mọi điều với mong muốn giúp chúng tôi không bị mắc lỗi trước khi sự việc trở nên quá muộn.
Một kỷ niệm mà tôi vẫn nhớ như in dù đã nhiều năm trôi qua. Đó là một vụ tai nạn xảy ra nhiều năm về trước, chị tôi bị tông xe nghiêm trọng trên đường, lúc trở về nhà, chị bị thương nặng và xe bị hư hỏng rất nhiều, ba của tôi đã nổi trận lôi đình và lớn tiếng với mọi người, nhưng lúc ấy tôi không hề nghe thấy mẹ la mắng chị dù chỉ một câu. Có lẽ tôi đã học được mỹ đức này từ mẹ thông qua câu chuyện của chị, đức tính này là hành trang giúp tôi luôn cư xử hòa ái với người khác mỗi khi họ vô ý mắc phải lỗi lầm và dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng luôn khoan dung với họ.
Mẹ dạy chúng tôi rằng: “Sự việc đã xảy ra rồi, dù có la mắng thì có khiến hoàn cảnh khá hơn không? Xe hỏng không sao cả, tính mạng con người là quan trọng nhất. Các con không sao thì yên tâm rồi!”
Giờ đây, tôi hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, anh chị em chúng tôi vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của mẹ.
Tình yêu của mẹ thật ấm áp và bao la mà ta chẳng thể nào hồi đáp. Vì vậy chúng ta hãy trân trọng mẹ, hãy thể hiện những cái ôm thật chặt để tỏ lòng biết ơn những hy sinh mà mẹ đã chịu đựng và trải qua.
Tôi cảm nhận rằng dù có lớn bao nhiêu và có bay cao, bay xa như thế nào, nhưng trong đôi mắt mẹ chúng ta vẫn là những đứa con bé bỏng và mẹ luôn dang rộng vòng tay ấm áp đón nhận ta mỗi khi vấp ngã trên đường đời. Với tôi, một món quà đắt tiền nhân dịp kỷ niệm “Ngày của Mẹ” có thể không khiến mẹ vui bằng gia đình đoàn viên, giúp mẹ dọn dẹp cửa nhà sạch sẽ, gọn gàng, cùng nhau quây quần bên mâm cơm gia đình.
Hãy làm bất cứ việc gì giúp mẹ hạnh phúc hơn mỗi ngày khi có thể.
Mẹ ơi! Hãy sống thật lâu bên cạnh chúng con để con có cơ hội được chăm sóc mẹ, để mẹ được vui vẻ tuổi già, mẹ hãy tin vào chúng con!