Nội dung bạn tìm "
Chí Phèo bị đuổi ra khỏi sách
" có trong những liên kết dưới đây, nhấp chuột để xem chi tiết:Chí Phèo bị đuổi ra khỏi sách, Thị Nở, Chị Dậu cũng xin ra theo
Nguyễn Trần Lam Phong - 20/12/2017 23:24:56
Thị Nở cầm tay Chí Phèo, ứa lệ: "Người ta mà đuổi anh ra khỏi sách giáo khoa, em cũng sẽ xin ra theo. Em không thể sống thiếu anh". Chí Phèo ôm lấy Nở, cảm động. Lão Hạc húng hắng ho, ngó cổ ra khỏi căn nhà thốc gió, nói vọng sang: "Chúng mà đuổi thằng Chí ra khỏi sách, tao cũng tự ra theo. Tao già rồi mà không nuôi được thân, phải ăn bả chó tự tử, không xứng làm gương cho bọn trẻ". Chị Dậu cắp rá đi vay gạo ngang qua, hớt hải chạy vào: "Cụ ơi, cụ xin cho con ra với, con khố rách áo ôm, không trung hậu đảm đang để nuôi chồng con nên không xứng làm gương cho ai". Lão Hạc thở dài, định nói điều gì đó thì Tấm đang vớt bèo bên bờ ao, vứt rổ chạy đến ôm mặt khóc: "Ông ơi, con giết con Cám, còn lấy xác nó làm mắm cho mụ gì ghẻ ăn, con không xứng là người hiền lành, tốt bụng, ông xin cho con ra khỏi sách với".
Lão Hạc ôm ngực ho rũ rượi một hồi, hai hốc mắt ướt đẫm, nói: "Ta có biết chữ đâu mà viết đơn xin. Mà viết được đơn xin chắc gì chúng nó đã cho". Nghị Quế đi qua, hóng chuyện, nói chõ vào: "Lão Hạc mà xin được thì xin cho tôi ra khỏi sách với, mấy chục năm nay tôi bị bọn con nít chửi không ra gì. Có phải riêng tôi là thằng xấu đâu, bây giờ cả khối thằng còn ác hơn tôi, nó ăn của dân không chừa thứ gì, ngốn cả nghìn tỉ đó kìa, sao không đưa vô sách cho bọn nít ranh ném đá?". Nhà văn Hoàng cắp tay sau đít, đứng đó tự bao giờ, nói chen vào: "Người ta đưa các ông bà vào là để phê phán cái xã hội phong kiến đen tối, chứ ông bà thì gương với kính cái giề".
Bá Kiến đứng trước cổng, chỉ gậy, nói vọng ra: "Đứa nào bảo xã hội này đen tối tao vả cho rớt răng đấy. Nghèo là do chúng mày ngu. Chúng mày định làm loạn, rủ nhau khiếu kiện đông người há. Tao cho ra khỏi hộ nghèo là chết cả nút đấy. Nên nhớ tao là chủ cái làng Vũ Đại này nhé!".
Lão Hạc thở dài, cố nín cơn ho đang trào lên cổ họng, lọm khọm chui vào nhà. Bên ngoài, gió bấc vẫn lùa ù ù qua tấm liếp, lạnh buốt....
Lão Hạc ôm ngực ho rũ rượi một hồi, hai hốc mắt ướt đẫm, nói: "Ta có biết chữ đâu mà viết đơn xin. Mà viết được đơn xin chắc gì chúng nó đã cho". Nghị Quế đi qua, hóng chuyện, nói chõ vào: "Lão Hạc mà xin được thì xin cho tôi ra khỏi sách với, mấy chục năm nay tôi bị bọn con nít chửi không ra gì. Có phải riêng tôi là thằng xấu đâu, bây giờ cả khối thằng còn ác hơn tôi, nó ăn của dân không chừa thứ gì, ngốn cả nghìn tỉ đó kìa, sao không đưa vô sách cho bọn nít ranh ném đá?". Nhà văn Hoàng cắp tay sau đít, đứng đó tự bao giờ, nói chen vào: "Người ta đưa các ông bà vào là để phê phán cái xã hội phong kiến đen tối, chứ ông bà thì gương với kính cái giề".
Bá Kiến đứng trước cổng, chỉ gậy, nói vọng ra: "Đứa nào bảo xã hội này đen tối tao vả cho rớt răng đấy. Nghèo là do chúng mày ngu. Chúng mày định làm loạn, rủ nhau khiếu kiện đông người há. Tao cho ra khỏi hộ nghèo là chết cả nút đấy. Nên nhớ tao là chủ cái làng Vũ Đại này nhé!".
Lão Hạc thở dài, cố nín cơn ho đang trào lên cổ họng, lọm khọm chui vào nhà. Bên ngoài, gió bấc vẫn lùa ù ù qua tấm liếp, lạnh buốt....