LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 420: Dốc Lòng Tu Luyện (Phong Thanh Dương)
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
30/08/2019 22:42:13 | |
Văn học nước ngoài | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
44 lượt xem
- * LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 421: Tru Thiên Kiếm Trận (Phong Thanh Dương) (Văn học nước ngoài)
- * LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 422: Càn Khôn Truyền Tống Trận (Phong Thanh Dương) (Văn học nước ngoài)
- * LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 419: Lâm Tử Thần Tử Vong (Phong Thanh Dương) (Văn học nước ngoài)
- * LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 418: Một Chiêu Tối Cường (Phong Thanh Dương) (Văn học nước ngoài)
Đám người phương thành ngược lại không có cảm xúc gì lớn, ban đầu bọn họ cho rằng đây là hai cao thủ thực lực ngang nhau, thế nào cũng có một trận chiến kinh thiên động địa đấu. Đặc biệt là trong lòng tám đại tướng lĩnh, ba nghìn Quỷ Mã trọng ky và Lâm Phách Thiên vẫn luôn tin tưởng vào bản lĩnh của Lâm Tử Thần. Mãi đến khi tro bụi lắng xuống, bọn họ vẫn không dám tin rằng Lâm Tử Thần đã chết.
Lâm Tử Thần thật sự đã chết.
Chết ở trong tay Long Thần, chết bởi Đế Ma kiếm.
Tin tức này chắc chắn chấn động Hoàng Thành, ngay cả cường giả mạnh nhất Thươn Ung quốc - Kiếm Hoàng cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì Tứ hoàng tử Lâm Tử Thần là nhi tử của hắn, đồng thời cũng là tương lai của đế quốc.
Sắc mặt Lâm Phách Thiên trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Lúc này hắn cũng không hề lo lắng Long Thần có giết mình hay không, trong tâm trí chỉ còn lại cảnh tượng rung động lúc nãy.
Mặc dù hắn và Lâm Tử Thần đối chọi lẫn nhau từ lâu nhưng mà hắn biết rõ tầm quan trọng của Lâm Tử Thần đối với Thương Ương quốc. Đó là biểu tượng chiến thần của Thương Ương quốc, là tượng trưng cho lực lượng đỉnh cao hiện tại và trong tương lai.
Mà Long Thần cứ như thế một kiếm chém chết niềm tin của hàng vạn người dân Thương Ưng quốc.
Cả khu vực rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dại ra nhìn chằm chằm thân ảnh Long Thần ở dưới chiến trường.
Chỉ một động tác của hắn sẽ khiến cả đám người run sợ lùi lại mấy bước.
Trên thực tế nội tâm Long Thần không có hưng phấn như trong tưởng tượng. Hắn chợt phát hiện Lâm Tử Thần chỉ là một chướng ngại vật trên con đường tu luyện mà thôi, bây giờ đá ngã nó giúp cho tâm tình hắn thoải mái hơn nhiều, chỉ vậy thôi, không hơn. Nhưng mà hắn biết trận chiến này kết thúc là để mở màn cho một trận chiến khác khó khăn hơn, nguy hiểm hơn nữa.
Đây là điểm khởi đầu mới, dù thế nào đi nữa hắn vẫn sẽ tiếp tục bước đi lên tới đỉnh cao thực lực.
Long Thần thu hồi Đế Ma kiếm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác trong sáng. Nguyên bản giết Lâm Tử Thần là để trả thù cho mình và cho tiểu Lang, lúc này đây hắn đã hoàn thành mục tiêu đặt ra trước đó.
"Xuất thủ quá ác đã hủy diệt hết rồi. Nếu không, ngoại trừ Đế Hoàng kiếm ra hẳn là còn có thu hoạch khác. Đế Hoàng kiếm để lại cho sự tôn.”
Long Thần âm thầm suy nghĩ.
Ngay lúc này Tiểu Lang và Linh Hi vui vẻ chạy tới bên cạnh hắn. Bộ dạng Tiểu Lang thu nhỏ lại vô cùng khả ái, dùng ánh mắt kính nể nhìn chăm chú Long Thần. Bản thân Tiểu Lang bắt buộc phải thừa nhận mình không phải là đối thủ, cho dù sử dụng ngọn lửa Cửu U Ma Tổ cũng chưa chắc làm gì được hắn.
"Thần ca ca!"
Vẻ mặt Linh Hi tràn đầy cảm động, nàng biết rằng Long Thần thù hận Lâm Tử Thần lớn như vậy hết thảy là do tên này đã ép nàng từ bỏ thân thể Huyền Thiên Ngọc Liên.
"Tại sao? Ta rốt cuộc đã báo thù, ngươi cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?"
Long Thần mở tay ra cho nàng hạ xuống, mỉm cười hỏi.
"Ta không sao, chỉ sợ ngươi gặp phải nguy hiểm thôi!"
Linh Hi nhỏ giọng nói.
"Nha đầu ngốc!"
Long Thần cười cười bất đắc dĩ:
"Ta giết Lâm Tử Thần chỉ là thuận tiện mà thôi. Hơn nữa Cửu Thiên Tiên Linh quả còn chưa vào tay, hiện tại vẫn phải tiếp tục tìm kiếm."
"Cái này không vội!"
Linh Hi vội vàng nói:
"Thần ca ca, sau này người khác khi dễ ta ngươi sẽ giúp ta báo thù sao?"
"Đó là tự nhiên, ai dám động đến tiểu Hi nhà ta ta cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Long Thần ưỡn ngực nói lớn.
"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Không được lừa gạt à nha?"
Linh Hi nói.
"Dĩ nhiên, không thấy Long Thần ta là ai sao? Tuyệt đối là đại hán định thiên lập địa nhưng mà ta còn chút chuyện. Tiểu Hi, mau trở về Linh Hi kiếm."
"Được!"
Linh Hi biết điều trở lại Linh Hi kiếm. Về phần Long Thần chào hỏi Tiểu Lang một tiếng rồi nhanh chóng bay tới Khương thành. Trong lúc mọi người còn đang sợ hãi thì hắn đã xuất hiện trước mặt Lâm Phách Thiên. Bây giờ Long Thần chính là một ác ma đối với bọn họ, không có một ai dám ngăn cản bước tiến của hắn.
"Lâm Phách Thiên, ngươi có hiểu tại sao lúc nãy ta đánh ngươi không?"
Long Thần nhàn nhạt hỏi.
“Hiểu, lấy thực lực của ngươi đánh ta... là chuyện rất bình thường."
Sắc mặt Lâm Phách Thiên tái nhợt, cho dù cố ý khắc chế tâm tình vẫn không có cách nào đứng vững trên hai chân của mình.
"Ngươi bây giờ biết sợ ta rồi?" Long Thần cười lạnh nói, đồng thời tiến lên một bước.
"Long Thần, ngươi đừng giết ta. Ta van ngươi, ban đầu hoàng tộc đuổi giết ngươi ta đang ở bên ngoài chinh chiến, chuyện này vốn không liên quan đến ta. Hơn nữa nếu không có ta trợ giúp ngươi làm sao dẫn dụ Lâm Tử Thần ra ngoài, đúng không?"
Lâm Phách Thiên vội vàng nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi."
Long Thần đặt tay lên vai hắn, cười nói:
"Thế nhưng người phải làm giúp ta một chuyện, một chuyện vô cùng trọng yếu."
"Ngươi cứ nói, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Dưới tình huống đối mặt tử vong Lâm Phách Thiên cũng bất chấp giá nào rồi. Không phải ai cũng có gan coi sống chết tựa lông hồng, đặc biệt là nhân vật địa vị càng cao lại càng khó thể từ bỏ vinh hoa phú quý.
"Chuyện này thật ra rất đơn giản."
Long Thần quay đầu nhìn sang đội quân ba nghìn Quỷ Mã trọng ky, nói gằn từng chữ:
"Lâm Phách Thiên, người trở về nói cho Kiếm Hoàng biết ta đã giết chết Kiếm Ma và Lâm Tử Thần. Tin tưởng không bao lâu nữa ta sẽ trở lại Hoàng Thành tìm hắn. Ngươi bảo hắn rửa sạch cô chờ ta đến lấy thủ cấp, nhớ kỹ chưa?”
Thanh âm Long Thần truyền đi khắp tòa thành, tất cả mọi người đều sợ hãi quay mặt nhìn nhau.
Nguyên bản Long Thần giết chết Lâm Tử Thần đã kinh khủng lắm rồi nhưng mà một câu này đã cho thấy hắn tà tâm chưa dứt, tính cách vô pháp vô thiên, kiệt ngạo khó thuần đến mức muốn tìm giết Kiếm Hoàng?
“Tên này điên rồi sao?”
Cả đám người hít vào một hơi lạnh lẽo, hoàn toàn không ngờ được Long Thần lại lớn gan tới mức này.
"Lâm Phách Thiên, ngươi nghe rõ chưa? Nếu người làm không được thì ta sẽ để người khác đi làm nhưng ta không thể bảo đảm tính mạng của ngươi rồi."
Long Thần lạnh giọng nói.
"Làm được, ta tuyệt đối làm được."
Lâm Phách Thiên vội vàng đáp ứng, lúc nãy Long Thần nói một câu đã dọa hắn sợ vỡ mật, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Bây giờ hắn mới giật mình thức tỉnh, dĩ nhiên trong lòng hắn không hề tin tưởng khả năng kia có thể xảy ra. Kiếm Hoàng là ai chứ? Chính là cường giả định cấp Thương Ưng quốc, trong tay nắm hàng vạn binh lính tinh nhuệ, cao thủ nhiều không đếm xuể. Nói giết là giết được sao?
Lâm Tử Thần là đại biểu cho cường giả thế hệ trẻ bị giết không tính là gì cả, thực lực Kiếm Hoàng đã là Thông Thiên cảnh, ngay cả cung chủ Thiên Ma cung - Triệu Thanh Vân cũng không bằng hắn. Sợ rằng Long Thần chưa kịp đụng đến vạt áo người ta đã bị giết rớt rồi, dù sao ngông cuồng cũng phải có mức độ.
"Long Thần, tại sao người muốn đuổi tận giết tuyệt đối với hoàng tộc. Dường như phụ hoàng ta không có đuổi giết ngươi? Trước kia chúng ta có thù hận gì sao?"
Thanh âm Lâm Phách Thiên run rẩy, hỏi dò một câu.
"Ngươi muốn biết tại sao?"
Long Thần cười nhạt, quét mắt một vòng quanh tường thành cao giọng nói:
"Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Đầu tiên lúc ban đầu truy sát ta nhất định là Kiếm Hoàng ra lệnh. Ta đây đã giết hai nhi tử, một đệ đệ của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho ta không? Mặt khác, còn có một nguyên nhân càng thêm trọng yếu."
Sắc mặt Long Thần âm trầm, quát lớn:
"Ta có một huynh đệ vào sinh ra tử, gia tộc hắn có địa vị rất cao tại Hoàng thành. Năm hắn sáu tuổi đột nhiên cả nhà bị giết, hoàng tộc tịch thu toàn bộ tài sản, các ngươi nghe hiểu không? Cả nhà vô duyên vô cớ bị giết sạch trong Thương Ưng quốc chỉ có hoàng tộc mới có năng lực này. Chính vì thế, bất luận thế nào Kiếm Hoàng cũng phải chết, hoàng tộc phải trả lại công đạo cho huynh đệ của ta."
"Mạc gia?"
Trong trí nhớ Lâm Phách Thiên loáng thoáng xuất hiện tin tức này nhưng đó là chuyện mấy năm về trước. Khi đó Lâm Phách Thiên còn nhỏ tuổi chỉ biết luyện võ ở trong hoàng cung, những tin tức kia chỉ nghe người khác nhắc đến mà thôi.
Cả một gia tộc bị giết tịch thu tài sản đôi khi xảy ra tại Hoàng Thành, rất nhiều chuyện đã trôi vào dĩ vãng rất khó nhớ được chính xác. Lâm Phách Thiên cũng để ý nhiều lắm, thế nhưng thời điểm đó sự kiện Mạc gia gây ra chấn động rất lớn. Dù sao Mạc gia cũng là một trong bốn đại gia tộc, nắm trong tay quyền lực không thể khinh thường. Chỉ tiếc là cả gia tộc bị giết sạch không còn một ai, nguyên bản trang viên rực rỡ biến thành địa ngục trần gian.
Chỉ là hoàng tộc không ngờ rằng Mạc gia vẫn còn một đứa trẻ sống sót khỏi tai nạn khủng khiếp kia, sau khi Mạc Tiểu Lang rời khỏi lập tức mai danh ẩn tích, chạy trốn khỏi Hoàng thành thật xa.
Lâm Phách Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ dựa vào ngữ khí Long Thần cũng biết giao tình giữa hắn và thiếu niên Mạc gia không hề cạn. Trước sau gì mối thù này cũng báo, hơn nữa sẽ dốc toàn lực giương danh thiên hạ, thông cáo cho tất cả mọi người biết sự tình năm đó.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển cáo cho phụ hoàng không sót chữ nào."
Lâm Phách Thiên.
"Vậy là được."
Long Thần khẽ gật đầu, thực lực hắn bây giờ không phải là đối thủ Kiếm Hoàng cho nên cần phải tiềm tu thêm một ít thời gian. Từ Thiên Ma cung trở lại Bích Ương hoàng thành là một chuyến đi hung hiểm, không thể nào hành động vội vã được. Hắn sẽ lần lượt hoàn thành từng mục tiêu, Kiếm Ma và Lâm Tử Thần đã xong, kế tiếp chính là đại cường giả Kiếm Hoàn.
Tiếc nuối duy nhất chính là hắn vẫn chưa có được tin tức Cửu Thiên Tiên Linh quả.
Khả năng lớn nhất là gốc linh dược này đang ở trong tay Kiếm Hoàng Long Thần nhắc nhở Lâm Phách Thiên một câu cuối cùng, sau đó dẫn theo Tiểu Lang nhảy xuống tường thành, chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi người. Hắn chạy về phía Tuyết Phong sơn mạch phương bắc, đây là địa điểm hắn lựa chọn tiềm tu.Một thời gian ngắn kế tiếp hắn sẽ lưu lại chỗ này dốc lòng tu luyện.
Long Thần không biết mình sẽ hao phí bao nhiêu thời gian, ban đầu cho rằng dựa vào thực lực hiện tại đã có thể tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả. Nhưng không nghĩ tới chạy một chuyến tới Hoàng thành vô ích, lúc này hắn phải cố gắng hơn nữa mới có thể đoạt được đồ vật trong tay Kiếm Hoàng.
Đến khi thân ảnh Long Thần từ từ biến mất ở phương xa thần kinh đám người Lâm Phách Thiên mới dần dần giảm bớt căng thẳng, thân thể vô lực thở ra một hơi thật dài.
Đại tướng lĩnh Tiền Giang hỏi:
"Chúng ta có báo tin tức kia cho bệ hạ không?"
"Báo, dĩ nhiên phải báo, hơn nữa còn phải cổ động tuyên dương rộng rãi."
Lâm Phách Thiên trầm tư trong chốc lát rồi mới khẳng định một câu.
"Tại sao?"
Tiền Giang thất kinh hỏi lại lần nữa.
"Ngươi không cảm thấy cái tên Long Thần này quá mức kinh khủng sao? Lâm Tử Thần đã chết, tương lai Thương Ương quốc cũng khó thể bảo toàn. Hắn là thành viên Thiên Ma cung, huynh đệ lại có đại thù với hoàng tộc, ngươi nghĩ chúng ta sẽ thoát nạn được không? Cho dù ta lên làm hoàng đế thực lực của ta lại không bằng hắn, đến khi phụ thân băng hà thì ta lấy cái gì chống đỡ? Hơn nữa ngươi đã quên Đế Hoàng kiếm bị hắn lấy mất, đây là tượng trưng cho quyền lực hoàng tộc, dù phải trả giá lớn nhất cũng phải đoạt về càng sớm càng tốt."
Lâm Phách Thiên chậm rãi phân tích.
"Nói cách khác, nhất định phải làm cho bệ hạ coi trọng hắn, tất cả mọi người kiêng kị hắn. Chỉ có như vậy, bệ hạ mới quyết tâm giết hắn."
"Đó là tự nhiên, thật ra chuyện này rất đơn giản. Chỉ riêng tin tức Lâm Tử Thần bị giết cũng đủ khiến phụ hoàng ta nổi điên rồi."
Lâm Tử Thần đã chết, bây giờ Lâm Phách Thiên chính là hoàng tử được sủng ái nhất rồi. Vì thế trong lòng hắn có chút đắc ý, bắt đầu nghĩ tới tương lai tươi đẹp mai sau.
"Điện hạ, ngươi nói một khi Long Thần đánh tới Hoàng Thành bệ hạ có thể giết hắn không?"
Tiền Giang đã bị Long Thần dọa sợ, trong lòng vẫn ám ảnh mãi cảnh tượng lúc nãy.
"Ngươi nói nhảm gì đó? Phụ hoàng ta là ai? Ngài là đệ nhất cường giả Thương Ương quốc, thực lực đạt tới Thông Thiên cảnh. Mặc dù Long Thần biểu hiện rất mạnh nhưng mà sao so sánh phụ hoàng với thần kinh bách chiến. Đầu óc ngươi úng nước rồi hả?"
Lâm Phách Thiên trực tiếp mắng to.
"Vâng, vâng."
Tiền Giang vội vàng cúi đầu nhận lỗi. Lâm Phách Thiên chính là đế vương tương lai Thương Ứng quốc, hắn cần phải hao phí rất nhiều tinh thần đi theo nịnh bợ, đương nhiên không thể chọc giận người này.
"Ban sự hồi triều."
Lâm Phách Thiên nhìn tới phương hướng Long Thần biến mất, hồi lâu sau mới ra lệnh cho đám thuộc hạ thu dọn chiến trường.
Lúc này Long Thần đã đi tới khu vực trung tâm Tuyết Phong sơn mạch, nơi này tiếp cận phương bắc khí trời âm hàn lạnh lẽo. Cũng may hiện tại là mùa hè nên tuyệt đọng đã tan ra hòa vào dòng sông, thời tiết cũng dễ chịu hơn vài phần.
Long Thần tìm đến một sơn cốc mọc đầy hoa cỏ, chung quanh có một dòng suối nhỏ nước trong thấy đáy.
"Tiểu Hi, thật ra ta muốn sử dụng luyện huyết hóa khí tăng cường thực lực lên tới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Nhưng mà Thương Ương quốc không có yêu thú cường đại. Tất cả yêu thú Thiên giai lại quá mạnh, ta hợp lực với Tiểu Long cũng khó thắng nổi.”
"Nói cách khác, chỉ có thể tập trung tu luyện?"
Linh Hi vui vẻ bay lượn quanh sơn cốc, sau đó hạ xuống bả vai Long Thần cười.
"Chỉ có thể như vậy."
"Thiên Hà đan có đủ không?"
"Khi còn ở Thiên Ma cung ta đã dẫn đủ rồi, bây giờ chỉ cần tăng cường chân khí thôi."
Long Thần suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Tiểu Hi, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả."
“Lại là Cửu Thiên Tiên Linh quả.”
Linh Hi mỉm cười miễn cưỡng, ẩn trong nụ cười là vẻ lo lắng khó nói nên lời.
Cửu Thiên Tiên Linh quả đang ở trong tay Kiếm Hoàng rất khó biết được sẽ phát sinh chuyện gì. Thời gian trì hoãn càng lâu càng dễ xảy ra biến cố cho nên hắn chịu áp lực rất lớn. Chỉ nói chuyện với Linh Hi mấy câu lập tức tiến vào trạng thái tĩnh tu. Mười tám Thiên Hà đã ngưng tụ được mười sáu, còn dư lại hai tinh mạch trống rỗng là mục tiêu phấn đấu của hắn.
Long Thần cần phải nỗ lực tu luyện để ngưng tụ hai đạo Tinh Hà cuối cùng này.
Đến thời điểm này Long Thần đã cảm giác được con đường tu luyện cực kỳ khó khăn, lúc trước tăng trưởng nhanh chóng là dựa vào luyện huyết hóa khí. Còn bây giờ bản thân hắn phải tự lực tự cường, quá trình tu luyện thật sự khô khan, nhàm chán, tiến triển chậm chạp.
"Xem ra Thương Ương quốc đã không còn thích hợp với ta. Sau khi tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả để Linh Hi khôi phục thân thể ta sẽ dẫn nàng đi tới nơi khác, tìm đến mảnh thiên địa| rộng lớn tự do lịch lãm."
Nội tâm Long Thần vẫn luôn ôm ấp nguyện vọng tốt đẹp này. Về phần mảnh thiên địa rộng lớn kia thì phải đợi sau khi trả thù rồi tính.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 420: Dốc Lòng Tu Luyện (Phong Thanh Dương),LONG HUYẾT CHIẾN THẦN Chương 420: Dốc Lòng Tu Luyện,Phong Thanh Dương
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!