ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 112: Lại nghe thấy mạc vân thiên (Mộ Dạ Hàn Phong)
physic 000 | Chat Online | |
30/08/2019 23:36:24 | |
Văn học nước ngoài | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
63 lượt xem
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 113: Thăm lưu hoành (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 114: Mẹ con mưu đồ Bí mật (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 111: Quân lính mạc gia (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 110: Vào thành (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
“Nghe nói vị Mạc thiếu tướng quân này năm nay mới mười sáu tuổi thôi, đúng là anh hùng xuất thiếu niên* mà.”
Thiếu niên”
* Anh hùng từ khi còn trẻ tuổi.
“Các vị đại thúc, Mạc thiếu tướng quân năm nay mới mười sáu thôi sao?” Tử Hiện giật mình hỏi người đang nói bên cạnh.
Đám Tử La cũng rất kinh ngạc với số tuổi của vị tướng quân này, tuy lúc nãy đứng xa xa có biết Mạc thiếu tướng quân rất trẻ, nhưng không ngờ lại chỉ mới mười sáu.
Tử La nghĩ, ở hiện đại, mười sáu2tuổi vẫn chỉ là một học sinh trung học mà thôi, vẫn còn đang được cha mẹ quan tâm chăm sóc, thế mà vị Mạc thiếu tướng quân này đã phải ở chiến trường vào sinh ra tử rồi.
“Đúng vậy, Mạc thiếu tướng quân mới mười một tuổi đã đến biến thành trấn thủ biên cương, năm mười bốn tuổi đã đánh lại người Dạ quốc xâm lược, đại thắng trở về. Nổi danh từ lúc đó đấy! Mạc gia im ắng nhiều năm, cuối cùng cũng xuất hiện một chiến thần.” Một vị thương nhân bốn mươi8mấy tuổi nghe Tử Hiên hỏi thì tiếp lời.
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
“Oa! Mười một tuổi đã trấn thủ biến thành, mười bốn tuổi đã đánh bại quân đội Dạ quốc, quả thật là chiến thần trời sinh.” Một trong mấy thư sinh chỉ khoảng mười mấy tuổi ngồi cạnh bàn Tử La cảm thán.
“Vị lão ca này, có phải huynh rất rõ về thân thể và cuộc đời của Mạc thiếu tướng quân không, có thể nói cho chúng ta chút sự tích về ngài ấy không?” Lại có một vị hơn ba6mươi tuổi hỏi
“Nói đến chuyện này, lão phu ta quả thật có chút hiểu biết về Mạc thiếu tướng quân. Ta đã từng đến buôn bán ở biến thành nơi Mạc thếu tướng quân trấn thủ. Biến thành bây giờ yên ổn hơn, sầm uất hơn trước kia nhiều, cũng có rất nhiều người tới đó giao thương buôn bán. Nhớ lại hơn hai mươi năm trước, ta và phụ thân đến biên cương, lúc đó rất hỗn loạn, chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền về, dù sao thì cái mạng cũng quan trọng hơn bạc mà.”
“Nhưng3hơn một năm trước, ta quay lại biến thành thì phát hiện nơi đó phồn hoa, náo nhiệt hơn hai mươi năm trước nhiều. Bởi vì sau khi Mạc thiếu tướng quân tiếp nhận biến thành, ngài không chỉ có thực lực chống lại quân địch, mà còn khiến cho các nước luôn nhăm nhe biến thành của Đại Tề chúng ta sợ mất mật, không dám có hành động dị thường nào. Không những thế, ngài còn trị quấn cực kỳ nghiêm minh, không có bất kỳ quân lính Mạc gia nào đến quấy rầy dân chúng.”
“Hơn5nữa, ngài quản lý biến thành cũng rất có trật tự, không hề có hiện tượng lũng đoạn thị trường, lại không hề kỳ thị những người buôn bán ngoại lại như chúng ta, chúng ta có thể cạnh tranh buôn bán với những thương nhân địa phương bình thường. Ta nghĩ chỉ có Mạc thiếu tướng quân mới có năng lực và bản lĩnh để khiến biến thành yên ổn, phồn hoa như vậy thôi.”
Mọi người nghe đến đây đều mắt sáng như sao, sự kính nể đối với vị tướng quân này lại tăng lên một trình độ mới.
“Đại thúc, thúc nói tiếp đi.” Một người trẻ tuổi gấp gáp nói.
Thương nhân kia thấy mọi người đều rất hứng thú với chủ đề của mình thì vô cùng hăng hái, nói tiếp: “Nói ra thì số mệnh của vị Mạc thiếu tướng quân này cũng nhiều chông gai, mười tuổi mất cha, mười lăm tuổi mẹ ruột cũng qua đời. Cho nên năm ấy mới mười một tuổi đã đi trấn thủ biến thành, gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên cương của Mạc gia. Nhưng gian khổ cũng rèn giũa ngài ấy, khiến ngài mới chỉ mười sáu tuổi đã không hề thua kém Trấn Bắc Hầu đời thứ nhất.”
“Không ngờ Mạc gia im lặng suốt năm mươi năm, cuối cùng cũng nghênh đón thêm một thời huy hoàng. Nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến tổ tiền đời thứ nhất của Trấn Bắc Hầu Mạc gia, Mạc Khung. Năm đó Mạc Khung, cũng chính là cao tổ phụ” của Mạc thiếu tướng quân bây giờ, thời trẻ đã cùng Tề Cao Tổ** Nam chính Bắc chiến, có công lao hiển hách với Đại Tề, nổi danh là Thường Thắng tướng quân bên người Tề Cao Tổ. Nghe nói vị Mạc Khung này bách chiến bách thắng, là đệ nhất chiến thần thời đó.”
* Cao tổ phụ: Cụ, cha của ông nội.
** Tề Cao Tổ: Vị hoàng đế khai quốc của Đại Tề.
“Tề Cao Tổ khai quốc xong liền phong Mạc Khung làm Trấn Bắc Hầu, đất phong chính là tam phủ ở Mạc Bắc, lần lượt là Bạch Nhạc phủ của chúng ta, Tây Nam phủ và Mạc phủ. Ngoài ra, Mạc gia còn có hai trăm ngàn binh lính riêng. Có thể nói, Mạc gia chính là vua chúa ở Mạc Bắc tam phủ này. Mạc gia là gia tộc đệ nhất Mạc bắc tam phủ chúng ta, quyền khuynh toàn bộ Mạc Bắc.”
“Chỉ có điều, tuy Mạc Khung sáng tạo ra một thời huy hoàng của Mạc gia, nhưng chỉ có duy nhất một đứa con nối dõi, mà người này lại rất bình thường, không có bao nhiêu chiến tích. Mạc Khung rất thất vọng với đứa con trai này. Đứa con ấy chính là Trần Bắc Hầu đời thứ hai, tổ phụ của Mạc thiếu tướng quân. Dưới gối người này có hai đứa con trai, nhưng chỉ có một người là con vợ cả, cũng chính là cha của Mạc thiếu tướng quân, Trần Bắc Hầu đời thứ ba.”
“Mà nghe nói, lúc cha của Mạc thiếu tướng quân kế thừa tước vị còn gặp phải sóng gió bởi vì tổ phụ của tướng quân còn một thứ tử nữa. Hình như lúc đó còn náo loạn muốn phế đích lập thứ nữa ấy. Nhưng dù sao cha của của Mạc thiếu tướng quân cũng là con vợ cả, Mạc gia có gia quy, tước vị chỉ có thể để con vợ cả kế thừa, cho nên cha của Mạc thiếu tướng quân mới kế thừa tước vị. Ông ấy trấn thủ biên cương cũng có chút thành tựu, nhưng lại mất sớm, mới khoảng ba mươi tuổi đã chết trận sa trường rồi.”
“Có thể nói, Trấn Bắc Hầu đời thứ hai bình thường, đời thứ ba mất sớm. Mạc gia đã yên lặng ở Mạc Bắc gần năm mươi năm, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện một Mạc thiếu tướng quân. Xem ra, Mạc gia chuẩn bị quật khởi đây.”
“Lão ca nói xem, lần này Mạc thiếu tướng quân về kinh báo cáo có kế thừa tước vị không? Dù gì Trấn Bắc Hầu đời trước cũng mất mấy năm rồi. Dòng chính Mạc gia cũng chỉ có duy nhất Mạc thiếu tướng quân, mà ngài ấy cũng đã được phong làm thế tử rồi.” Có người hỏi.
“Khả năng rất cao. Mặc dù thế tử phải sau hai mươi tuổi mới có thể kế thừa tước vị, nhưng tình huống của Mạc thiếu tướng quân cũng có chút đặc biệt, lần này còn lập được công lớn như vậy nữa. Vốn chuyến Mạc thiếu tướng quân kế thừa tước vị là chuyện ván đã đóng thuyền, lần này còn lập chiến công như vậy, bệ hạ phong hầu sớm cho ngài ấy cũng không phải không thể.” Thương nhân kia cũng đồng ý.
Tử Thụ, Tử Hiên, thậm chí cả Tử Vi, Tử Đào nghe mọi người bàn luận về vị Mạc thiếu tướng quân này thì vô cùng sùng bái.
“Vậy đại thúc, Mạc thiếu tướng quân tên là gì vậy?” Tử Hiên hỏi.
“Mạc thiếu tướng quân họ Mạc, tên Vân Thiên.”
Mạc Vân Thiền!!!
Tử la nghe thấy cái tên này xong, lòng không khỏi run lên.
Thì ra, Mạc thiếu tướng quân này chính là thiếu niên nàng cứu được trên núi hồi tháng Ba.
Tử La nhớ rất rõ ràng, thiếu niên trên núi tên là Mạc Vân Thiên.
Tử La nhớ lại cảm giác quen thuộc lúc nãy đối với Mạc thiếu tướng quân, cuối cùng cũng biết tại sao rồi.
Tử La nghe mọi người ở đây sùng kính hâm mộ vị Mạc thiếu tướng quân, nhưng nàng lại có chút đau lòng vì người này.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy cảnh tượng hôm nay của hắn, nhưng mới mười một tuổi hắn đã phải vượt qua gió tanh mưa máu, trải qua những ngày vào sinh ra tử chém chém giết giết trên chiến trường. Có thể nói, thành tựu của hắn ngày hôm nay là do hắn giành lấy từ đao thương chém giết. Sự chua sót đó, Tử La có thể tưởng tượng được.
Nghĩ tới thiếu niên quật cường dù bị thương rất nghiêm trọng cũng không kêu rên một tiếng kia, trong lòng Tử La lại xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhất thời, tâm trạng của Tử La có chút sa sút.
“A La, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị hả?” Tử Thụ quan tâm hỏi.
“Dạ, không phải, ngon lắm.” Tử La quay sang, thấy gương mặt thân thiết của đám Tử Thụ thì mau chóng lấy lại tinh thần, tạm thời quên chuyện này đi. Dù sao thì nàng và Mạc Vân Thiên cũng là người ở hai thế giới khác nhau, nàng cũng chẳng giúp gì được cho hắn cả. Hơn nữa, sau này hai người cũng sẽ không qua lại gì, ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình.
Sau khi đám Tử La ăn cơm xong, các nàng liền bảo gã sai vặt Tiểu Vũ đưa tới hiệu sách.
“Ông chủ, chỗ ông có bán giấy đỏ dùng để viết câu đối không?” Tử Thụ hỏi.
“Có, các cháu đi theo ta.” Ông chủ hiệu sách nói xong thì đưa mấy huynh muội đến chỗ bày giấy đỏ. “Ông chủ, chỗ ông bản giấy đỏ thế nào?” Tử La hỏi.
“Mười đồng một tờ.”
Tử La cầm giấy đỏ lên nhìn, thấy một tờ giấy có thể viết khoảng hai bộ câu đối.
Tử La tặc lưỡi, giấy đỏ này đắt quá.
“Ông chủ, ông có thể bớt chút giá cho chúng ta không?” Tử La hỏi.
“Cái này không thể mặc cả được, nhưng chỗ chúng ta có loại bốn đồng một tờ, có vài chỗ bị hỏng nhưng một tờ vẫn có thể viết được một bộ câu đối. Các cháu thấy thế nào?”
Tử La cầm giấy đỏ bị hỏng lên, thấy chỉ có mấy chỗ bị rách nhưng vẫn có thể viết một bộ câu đối, nếu tận dụng tốt còn viết được thêm mấy bộ chữ Phúc" nữa ấy.
Tử La nghĩ, mua loại giấy này sẽ có lời hơn nhiều.
“Ông chủ, bọn cháu muốn mua hết chỗ giấy đỏ này, có thể tính rẻ cho bọn cháu một chút không?” Tử La hỏi.
“Lấy hết sao?” Ông chủ hỏi lại.
“Đúng vậy. Thế nên ông chủ tính rẻ cho bọn cháu một chút nhé!” Tử La nói.
“Ông chủ, chờ một chút. A La, chúng ta lấy hết thật sao? Có dùng hết không?” Tử Đào hỏi.
“Yên tâm đi Nhị tỷ, muội có chừng mực mà, kiểu gì cũng dùng hết.” Tử La vô cùng tự tin.
Thiếu niên”
* Anh hùng từ khi còn trẻ tuổi.
“Các vị đại thúc, Mạc thiếu tướng quân năm nay mới mười sáu thôi sao?” Tử Hiện giật mình hỏi người đang nói bên cạnh.
Đám Tử La cũng rất kinh ngạc với số tuổi của vị tướng quân này, tuy lúc nãy đứng xa xa có biết Mạc thiếu tướng quân rất trẻ, nhưng không ngờ lại chỉ mới mười sáu.
Tử La nghĩ, ở hiện đại, mười sáu2tuổi vẫn chỉ là một học sinh trung học mà thôi, vẫn còn đang được cha mẹ quan tâm chăm sóc, thế mà vị Mạc thiếu tướng quân này đã phải ở chiến trường vào sinh ra tử rồi.
“Đúng vậy, Mạc thiếu tướng quân mới mười một tuổi đã đến biến thành trấn thủ biên cương, năm mười bốn tuổi đã đánh lại người Dạ quốc xâm lược, đại thắng trở về. Nổi danh từ lúc đó đấy! Mạc gia im ắng nhiều năm, cuối cùng cũng xuất hiện một chiến thần.” Một vị thương nhân bốn mươi8mấy tuổi nghe Tử Hiên hỏi thì tiếp lời.
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
“Oa! Mười một tuổi đã trấn thủ biến thành, mười bốn tuổi đã đánh bại quân đội Dạ quốc, quả thật là chiến thần trời sinh.” Một trong mấy thư sinh chỉ khoảng mười mấy tuổi ngồi cạnh bàn Tử La cảm thán.
“Vị lão ca này, có phải huynh rất rõ về thân thể và cuộc đời của Mạc thiếu tướng quân không, có thể nói cho chúng ta chút sự tích về ngài ấy không?” Lại có một vị hơn ba6mươi tuổi hỏi
“Nói đến chuyện này, lão phu ta quả thật có chút hiểu biết về Mạc thiếu tướng quân. Ta đã từng đến buôn bán ở biến thành nơi Mạc thếu tướng quân trấn thủ. Biến thành bây giờ yên ổn hơn, sầm uất hơn trước kia nhiều, cũng có rất nhiều người tới đó giao thương buôn bán. Nhớ lại hơn hai mươi năm trước, ta và phụ thân đến biên cương, lúc đó rất hỗn loạn, chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền về, dù sao thì cái mạng cũng quan trọng hơn bạc mà.”
“Nhưng3hơn một năm trước, ta quay lại biến thành thì phát hiện nơi đó phồn hoa, náo nhiệt hơn hai mươi năm trước nhiều. Bởi vì sau khi Mạc thiếu tướng quân tiếp nhận biến thành, ngài không chỉ có thực lực chống lại quân địch, mà còn khiến cho các nước luôn nhăm nhe biến thành của Đại Tề chúng ta sợ mất mật, không dám có hành động dị thường nào. Không những thế, ngài còn trị quấn cực kỳ nghiêm minh, không có bất kỳ quân lính Mạc gia nào đến quấy rầy dân chúng.”
“Hơn5nữa, ngài quản lý biến thành cũng rất có trật tự, không hề có hiện tượng lũng đoạn thị trường, lại không hề kỳ thị những người buôn bán ngoại lại như chúng ta, chúng ta có thể cạnh tranh buôn bán với những thương nhân địa phương bình thường. Ta nghĩ chỉ có Mạc thiếu tướng quân mới có năng lực và bản lĩnh để khiến biến thành yên ổn, phồn hoa như vậy thôi.”
Mọi người nghe đến đây đều mắt sáng như sao, sự kính nể đối với vị tướng quân này lại tăng lên một trình độ mới.
“Đại thúc, thúc nói tiếp đi.” Một người trẻ tuổi gấp gáp nói.
Thương nhân kia thấy mọi người đều rất hứng thú với chủ đề của mình thì vô cùng hăng hái, nói tiếp: “Nói ra thì số mệnh của vị Mạc thiếu tướng quân này cũng nhiều chông gai, mười tuổi mất cha, mười lăm tuổi mẹ ruột cũng qua đời. Cho nên năm ấy mới mười một tuổi đã đi trấn thủ biến thành, gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên cương của Mạc gia. Nhưng gian khổ cũng rèn giũa ngài ấy, khiến ngài mới chỉ mười sáu tuổi đã không hề thua kém Trấn Bắc Hầu đời thứ nhất.”
“Không ngờ Mạc gia im lặng suốt năm mươi năm, cuối cùng cũng nghênh đón thêm một thời huy hoàng. Nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến tổ tiền đời thứ nhất của Trấn Bắc Hầu Mạc gia, Mạc Khung. Năm đó Mạc Khung, cũng chính là cao tổ phụ” của Mạc thiếu tướng quân bây giờ, thời trẻ đã cùng Tề Cao Tổ** Nam chính Bắc chiến, có công lao hiển hách với Đại Tề, nổi danh là Thường Thắng tướng quân bên người Tề Cao Tổ. Nghe nói vị Mạc Khung này bách chiến bách thắng, là đệ nhất chiến thần thời đó.”
* Cao tổ phụ: Cụ, cha của ông nội.
** Tề Cao Tổ: Vị hoàng đế khai quốc của Đại Tề.
“Tề Cao Tổ khai quốc xong liền phong Mạc Khung làm Trấn Bắc Hầu, đất phong chính là tam phủ ở Mạc Bắc, lần lượt là Bạch Nhạc phủ của chúng ta, Tây Nam phủ và Mạc phủ. Ngoài ra, Mạc gia còn có hai trăm ngàn binh lính riêng. Có thể nói, Mạc gia chính là vua chúa ở Mạc Bắc tam phủ này. Mạc gia là gia tộc đệ nhất Mạc bắc tam phủ chúng ta, quyền khuynh toàn bộ Mạc Bắc.”
“Chỉ có điều, tuy Mạc Khung sáng tạo ra một thời huy hoàng của Mạc gia, nhưng chỉ có duy nhất một đứa con nối dõi, mà người này lại rất bình thường, không có bao nhiêu chiến tích. Mạc Khung rất thất vọng với đứa con trai này. Đứa con ấy chính là Trần Bắc Hầu đời thứ hai, tổ phụ của Mạc thiếu tướng quân. Dưới gối người này có hai đứa con trai, nhưng chỉ có một người là con vợ cả, cũng chính là cha của Mạc thiếu tướng quân, Trần Bắc Hầu đời thứ ba.”
“Mà nghe nói, lúc cha của Mạc thiếu tướng quân kế thừa tước vị còn gặp phải sóng gió bởi vì tổ phụ của tướng quân còn một thứ tử nữa. Hình như lúc đó còn náo loạn muốn phế đích lập thứ nữa ấy. Nhưng dù sao cha của của Mạc thiếu tướng quân cũng là con vợ cả, Mạc gia có gia quy, tước vị chỉ có thể để con vợ cả kế thừa, cho nên cha của Mạc thiếu tướng quân mới kế thừa tước vị. Ông ấy trấn thủ biên cương cũng có chút thành tựu, nhưng lại mất sớm, mới khoảng ba mươi tuổi đã chết trận sa trường rồi.”
“Có thể nói, Trấn Bắc Hầu đời thứ hai bình thường, đời thứ ba mất sớm. Mạc gia đã yên lặng ở Mạc Bắc gần năm mươi năm, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện một Mạc thiếu tướng quân. Xem ra, Mạc gia chuẩn bị quật khởi đây.”
“Lão ca nói xem, lần này Mạc thiếu tướng quân về kinh báo cáo có kế thừa tước vị không? Dù gì Trấn Bắc Hầu đời trước cũng mất mấy năm rồi. Dòng chính Mạc gia cũng chỉ có duy nhất Mạc thiếu tướng quân, mà ngài ấy cũng đã được phong làm thế tử rồi.” Có người hỏi.
“Khả năng rất cao. Mặc dù thế tử phải sau hai mươi tuổi mới có thể kế thừa tước vị, nhưng tình huống của Mạc thiếu tướng quân cũng có chút đặc biệt, lần này còn lập được công lớn như vậy nữa. Vốn chuyến Mạc thiếu tướng quân kế thừa tước vị là chuyện ván đã đóng thuyền, lần này còn lập chiến công như vậy, bệ hạ phong hầu sớm cho ngài ấy cũng không phải không thể.” Thương nhân kia cũng đồng ý.
Tử Thụ, Tử Hiên, thậm chí cả Tử Vi, Tử Đào nghe mọi người bàn luận về vị Mạc thiếu tướng quân này thì vô cùng sùng bái.
“Vậy đại thúc, Mạc thiếu tướng quân tên là gì vậy?” Tử Hiên hỏi.
“Mạc thiếu tướng quân họ Mạc, tên Vân Thiên.”
Mạc Vân Thiền!!!
Tử la nghe thấy cái tên này xong, lòng không khỏi run lên.
Thì ra, Mạc thiếu tướng quân này chính là thiếu niên nàng cứu được trên núi hồi tháng Ba.
Tử La nhớ rất rõ ràng, thiếu niên trên núi tên là Mạc Vân Thiên.
Tử La nhớ lại cảm giác quen thuộc lúc nãy đối với Mạc thiếu tướng quân, cuối cùng cũng biết tại sao rồi.
Tử La nghe mọi người ở đây sùng kính hâm mộ vị Mạc thiếu tướng quân, nhưng nàng lại có chút đau lòng vì người này.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy cảnh tượng hôm nay của hắn, nhưng mới mười một tuổi hắn đã phải vượt qua gió tanh mưa máu, trải qua những ngày vào sinh ra tử chém chém giết giết trên chiến trường. Có thể nói, thành tựu của hắn ngày hôm nay là do hắn giành lấy từ đao thương chém giết. Sự chua sót đó, Tử La có thể tưởng tượng được.
Nghĩ tới thiếu niên quật cường dù bị thương rất nghiêm trọng cũng không kêu rên một tiếng kia, trong lòng Tử La lại xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhất thời, tâm trạng của Tử La có chút sa sút.
“A La, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị hả?” Tử Thụ quan tâm hỏi.
“Dạ, không phải, ngon lắm.” Tử La quay sang, thấy gương mặt thân thiết của đám Tử Thụ thì mau chóng lấy lại tinh thần, tạm thời quên chuyện này đi. Dù sao thì nàng và Mạc Vân Thiên cũng là người ở hai thế giới khác nhau, nàng cũng chẳng giúp gì được cho hắn cả. Hơn nữa, sau này hai người cũng sẽ không qua lại gì, ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình.
Sau khi đám Tử La ăn cơm xong, các nàng liền bảo gã sai vặt Tiểu Vũ đưa tới hiệu sách.
“Ông chủ, chỗ ông có bán giấy đỏ dùng để viết câu đối không?” Tử Thụ hỏi.
“Có, các cháu đi theo ta.” Ông chủ hiệu sách nói xong thì đưa mấy huynh muội đến chỗ bày giấy đỏ. “Ông chủ, chỗ ông bản giấy đỏ thế nào?” Tử La hỏi.
“Mười đồng một tờ.”
Tử La cầm giấy đỏ lên nhìn, thấy một tờ giấy có thể viết khoảng hai bộ câu đối.
Tử La tặc lưỡi, giấy đỏ này đắt quá.
“Ông chủ, ông có thể bớt chút giá cho chúng ta không?” Tử La hỏi.
“Cái này không thể mặc cả được, nhưng chỗ chúng ta có loại bốn đồng một tờ, có vài chỗ bị hỏng nhưng một tờ vẫn có thể viết được một bộ câu đối. Các cháu thấy thế nào?”
Tử La cầm giấy đỏ bị hỏng lên, thấy chỉ có mấy chỗ bị rách nhưng vẫn có thể viết một bộ câu đối, nếu tận dụng tốt còn viết được thêm mấy bộ chữ Phúc" nữa ấy.
Tử La nghĩ, mua loại giấy này sẽ có lời hơn nhiều.
“Ông chủ, bọn cháu muốn mua hết chỗ giấy đỏ này, có thể tính rẻ cho bọn cháu một chút không?” Tử La hỏi.
“Lấy hết sao?” Ông chủ hỏi lại.
“Đúng vậy. Thế nên ông chủ tính rẻ cho bọn cháu một chút nhé!” Tử La nói.
“Ông chủ, chờ một chút. A La, chúng ta lấy hết thật sao? Có dùng hết không?” Tử Đào hỏi.
“Yên tâm đi Nhị tỷ, muội có chừng mực mà, kiểu gì cũng dùng hết.” Tử La vô cùng tự tin.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 112: Lại nghe thấy mạc vân thiên (Mộ Dạ Hàn Phong),ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 112: Lại nghe thấy mạc vân thiên,Mộ Dạ Hàn Phong
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!