ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 312: Trang sức hồng ngọc giá trên trời (Mộ Dạ Hàn Phong)
physic 000 | Chat Online | |
31/08/2019 19:42:46 | |
Văn học nước ngoài | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
85 lượt xem
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 313: Tấm lòng thân diệc phàm (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 314: Phượng cầu hoàng (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 311: Chọn đồ Cưới (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
- * ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 310: Trò khôi hài (Mộ Dạ Hàn Phong) (Văn học nước ngoài)
Đám người Tử La ăn trưa xong bàn bạc một lát, cảm thấy mua trang sức quý giá cho Thân Uyển Nhi áp đáy hòm là thích hợp nhất. Đồ trang sức không2chỉ quý giá mà còn dễ dàng cất giữ, cũng không chiếm quá nhiều diện tích. Thế là bọn họ quyết định đến phố bán trang sức Phủ Thành, vì ở đó có8ba cửa hàng trang sức lớn nhất Phủ Thành, nên nếu muốn đi mua trang sức quý giá thì tốt nhất là mua ở đó.
Ba cửa hàng trang sức lớn là Trần Bảo6Trai, Vạn Sức Lậu và Châu Ngọc Lâu.
Trong đó Trân Bảo Trai và Vạn Sức Lâu là cửa hàng lớn số một số hai của Đại Tề, mà Châu Ngọc Lâu cũng là3cửa hàng có tiếng cả trăm năm ở Bạch Nhạc phủ.
Đám người Tử La đi vào Châu Ngọc Lâu rồi Trân Bảo Trai, bị các loại trang sức quý giá làm cho hoa5cả mắt. Thân Diệc Phàm cũng chọn được hai bộ trang sức giá trị không nhỏ, thích hợp để áp đáy hòm. Cuối cùng bọn họ đi tới Vạn Sức Lâu. Lại nói, đây là lần đầu tiên Tử La cùng Tử Hiến đến Vạn Sức Lâu. Vạn Sức Lâu không hổ là cửa hàng trang sức lớn số một số hai Đại Tề, trang sức bên trong quý giá vô cùng. Tử La cùng Tử Hiên nhìn thôi cũng được mở rộng tầm mắt.
Khi chưởng quỹ nghệ Thân Diệc Phàm nói muốn mua trang sức quý giá, vẻ mặt càng thêm cung kính, dẫn bọn họ lên lầu hai.
Trang sức trên lầu hai đẳng cấp hơn lầu một nhiều, cho dù Tử La cùng Tử Hiên đã thấy nhiều trang sức quý giá tinh xảo mà Dung Phong, Chu Viễn đưa tới, cũng không thể không kinh ngạc. Thế là Tử La và Tử Hiên cũng muốn mua ít trang sức làm đồ cưới cho Tử Đào.
Vậy nên khi chưởng quỹ giới thiệu cho Thân Diệc Phàm những món trang sức quý giá, Tử La cùng Tử Hiên cũng cẩn thận nhìn xem.
Không chờ Tử La cùng Tử Hiên chọn ra món trang sức thích hợp cho Tử Đào, chưởng quỹ cùng hai nhân viên đã mang đủ loại trang sức phù hợp với yêu cầu của Thân Diệc Phàm ra. Trong số các món mà chưởng quỹ mang ra, Tử La chú ý tới một bộ trang sức bằng hồng ngọc. Bộ trang sức đó dù là phẩm chất hay kiểu dáng đều vô cùng quý giá tinh xảo, đặc biệt là đôi khuyên tai chạm hình lá phong bằng vàng khảm hồng ngọc khiển Tử La nhìn thôi đã kinh diễm. Tử La vô cùng yêu thích thiết kế của đôi khuyên tai này. Lá phong mùa thu đỏ rực hơn lửa, dùng hồng ngọc làm thành khuyên tai hình lá phong đúng là vô cùng hoàn mỹ. Tử La ngắm nghía không dời được mắt. Thân Diệc Phàm cũng chú ý ánh mắt của Tử La, cũng biết Tử La thích bộ trang sức hồng ngọc này, hắn chợt thấy vui mừng. Phải biết là Tử La không giống các cô nương khác, nàng không thích y phục, bình thường ăn mặc rất đơn giản, trên người cũng không có đồ trang sức. Thế nên Thân Diệc Phàm muốn mua trang sức tặng nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bây giờ thấy Tử La thích bộ trang sức này như vậy, nếu hắn có thể mua tặng Tử La thì còn gì bằng. Thân Diệc Phàm thấy vậy liền hỏi Tử La: “A La thích bộ trang sức hồng ngọc này sao?”
Tử Hiên nghe thể cũng nhìn Tử La. “Vâng, bộ trang sức này đúng là rất đẹp, đặc biệt là đôi khuyên tai này, đẹp vô cùng.” Tử La thật thà đáp. “Ánh mắt của vị tiểu thư này đúng là tinh tường! Bộ trang sức này là dùng hồng ngọc cực phẩm để làm, chất ngọc thượng hạng nhất. Đây là đại sư phụ trên tổng điểm tự tay thiết kế và chế tạo ra, ở Đại Tề chúng ta chỉ có hai bộ trang sức như vậy thôi. Trong đó một bộ bán ở tổng điểm kinh thành, bộ còn lại ở trước mắt chúng ta đây.” Chưởng quỹ đứng bên nói.
Tử La không ngờ bộ trang sức hồng ngọc này có lai lịch như vậy, khẳng định vô cùng quý giá.
Thân Diệc Phàm hỏi: “Chưởng quỹ, không biết bộ hồng ngọc này giá thế nào?” Khi chưởng quỹ nói bộ trang sức này giá hai mươi vạn lượng, đám người Tử La đều sững sờ kinh ngạc. Đúng là giá trên trời mà! Tử La thầm tính toán, một lượng bạc ở đây bằng khoảng một ngàn tệ ở hiện đại, mười lượng bạc bằng khoảng một vạn tệ, như vậy hai mươi vạn lượng bạc chính là hai trăm triệu tệ ở hiện đại rồi. *1 tệ bằng khoảng 3400 vnd. Từng đó tiền mua một bộ trang sức, nói nó giá trên trời cũng không ngoa. “Đắt như vậy ư?” Tử Hiên không nhịn được thốt lên. Cậu còn định mua bộ trang sức này cho Tử La, dù sao hiểm khi thấy được Tử La thích trang sức như thế, nhưng giá tiền khiến cậu phải hoảng hốt.
Ngay cả Thân Diệc Phàm mặc dù không nói gì, nhưng từ cái nhíu mày của hắn cũng thấy được hắn cũng kinh ngạc.
“Ba vị khách quan có khải là rất ngạc nhiên về giá tiền của bộ trang sức hồng ngọc này không? Nhưng đây cũng bình thường thôi, không giấu các vị, lão phu lúc mới biết giá của bộ trang sức này cũng ngạc nhiên không kém các vị, mà cả những quan khách khác biết được giá tiền ai cũng kinh ngạc hết.”
Chưởng quỹ kia thấy đám người Tử La phản ứng như vậy cũng không bất ngờ, tiếp tục giải thích: “Có điều bộ trang sức hồng ngọc này thật sự đáng giá như vậy. Chúng ta ai cũng biết bản thân hồng ngọc đã hiếm có, mà hồng ngọc thượng hạng càng hiếm hơn, nó tuyệt đối đáng giá ngàn vàng. Mà bộ trang sức này dùng cực phẩm hồng ngọc chế tạo ra, nên có thể nói giá trị của nó đã không tầm thường rồi. Còn nữa, bộ trang sức này do đại sư phụ nổi danh nhất Vạn Sức Lâu chúng ta tự tay làm ra, dù là kiểu dáng hay độ tinh xảo cũng không thể xoi mói được. Thế nên trị giá hai mươi vạn lượng bạc cũng đáng giá. Lão phu có thể bảo đảm, nếu các vị mua bộ trang sức này về thì cũng coi như mua bảo vật gia truyền vậy.”
Mấy người Tử La nghe vậy, nhìn lại bộ trang sức hồng ngọc, dù không muốn thừa nhận cũng không được, bộ trang sức này đúng là vô cùng chói mắt. Chưởng quỹ nói vậy cũng không sai. Có điều bộ trang sức này có quý giá tinh xảo đến đâu thì Tử La cũng cảm thấy tầng lớp như nàng không thể mua nổi. Thân Diệc Phàm không ngờ bộ trang sức Tử La vừa ý lại có giá trên trời như vậy, bằng gia tài của hắn gặp lại bây giờ cũng chỉ có khoảng năm mươi vạn lượng bạc, mà bộ trang sức này lại có giá gần một nửa gia tài của hắn. Cho dù là đồ cưới mà bọn hắn chuẩn bị cho Thân Uyển Nhi cũng chỉ có khoảng năm mươi ngàn lượng, bộ trang sức này lại gấp bốn lần đồ cưới của Thần Uyển Nhi.
Thế nên với bộ trang sức quý giá như vậy, Thân Diệc Phàm cũng mua không nổi.
Thân Diệc Phàm nhìn chưởng quỹ cẩn thận cất bộ trang sức vào khay, thầm cảm thấy may mắn là ban nãy thấy Tử La thích bộ trang sức này hắn không lập tức nói là muốn mua tặng Tử La, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi. Hạ Hà đứng sau lưng Tử La chú ý tới vẻ mặt của Thần Diệc Phàm, trong lòng khịt mũi coi thường.
Sau đó Hạ Hà lại nghĩ nếu Hầu gia các nàng có thể mua bộ trang sức này tặng cho thiếu phu nhân tương lai thì không phải tạo ấn tượng tốt cho nàng rồi sao.
Nha đầu tính tình thẳng thắn lúc này đã quên mất bộ trang sức kia có giá không hề rẻ, chỉ một lòng mong thiếu chủ mua cho thiếu phu nhân tương lai mà thôi.
Thể là Hạ Hà và Xuân Hoa liếc nhìn nhau ẩn ý. Xuân Hoa cùng Hạ Hà đã ở cùng nhau khá lâu, cũng rất ăn ý, thế nên mọi người ở đây đều không biết hai người họ đã ngầm thống nhất chuyện gì. Mặc dù đám người Tử La không mua nổi bộ trang sức hồng ngọc, nhưng những thứ đồ trang sức khác bọn họ có thể suy nghĩ. Sau đó Thận Diệc Phàm, Tử La và Tử Hiên đi xem những món trang sức khác, chọn được dây chuyền san hô màu huyết và một cây trâm vàng đính hồng ngọc.
Hai món này mặc dù không quý giá bằng bộ trang sức kia, nhưng cũng trị giá hơn một vạn lượng bạc. Một cô nương xuất giá có trang sức ép đáy hòm như vậy, ở Bạch Nhạc phủ này cũng vẻ vang lắm rồi. Chọn trang sức cho Thân Diệc Phàm xong, Tử La cùng Tử Hiên cũng bắt đầu xem trang sức cho Tử Đào.
Bọn họ mua năm món trang sức, giá cũng không rẻ, tổng cộng cũng gần một vạn lượng. Kết quả là ba người họ tốn khoảng hai vạn lượng ở Vạn Sức Lâu, cũng được coi là khách hàng lớn. Thế là chưởng quỹ và các nhân viên vô cùng nhiệt tình với bọn họ, đến sau chưởng quỹ còn tự mình tiễn bọn họ ra cửa. Ra khỏi Vạn Sức Lâu, sắc trời cũng đã tối. Tử La cùng Tử Hiên cáo từ Thân Diệc Phàm đi về.
Trên đường về, Tử Hiên ngồi trong xe ngựa nghĩ đến đôi khuyên tai bằng vàng khảm hồng ngọc trong bộ trang sức hồng ngọc quý giá kia, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mặc dù Tử La biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn để ý thấy khi Tử La nghe đến giá tiền của bộ trang sức thì thoáng qua chút thất vọng. Có thể thấy Tử La thích bộ trang sức kia thế nào.
Tiểu muội của cậu bình thường rất ít khi thích cái gì, trang sức lại càng không. Thế nên tiểu muội bình thường mua quần áo, trang sức cho bọn họ vẫn luôn quên mất bản thân mình. Mặc dù nói bọn họ đều mua cho nàng nhiều y phục, trang sức, đồ chơi, nhưng Tử Hiên vẫn luôn cảm thấy tiểu muội bị thiệt thòi.
Thể là Tử Hiên thầm nghĩ, bọn họ không mua được cả bộ trang sức để tặng Tử La, nhưng có thể mua đôi khuyên tai cho nàng cũng tốt rồi.
Ba cửa hàng trang sức lớn là Trần Bảo6Trai, Vạn Sức Lậu và Châu Ngọc Lâu.
Trong đó Trân Bảo Trai và Vạn Sức Lâu là cửa hàng lớn số một số hai của Đại Tề, mà Châu Ngọc Lâu cũng là3cửa hàng có tiếng cả trăm năm ở Bạch Nhạc phủ.
Đám người Tử La đi vào Châu Ngọc Lâu rồi Trân Bảo Trai, bị các loại trang sức quý giá làm cho hoa5cả mắt. Thân Diệc Phàm cũng chọn được hai bộ trang sức giá trị không nhỏ, thích hợp để áp đáy hòm. Cuối cùng bọn họ đi tới Vạn Sức Lâu. Lại nói, đây là lần đầu tiên Tử La cùng Tử Hiến đến Vạn Sức Lâu. Vạn Sức Lâu không hổ là cửa hàng trang sức lớn số một số hai Đại Tề, trang sức bên trong quý giá vô cùng. Tử La cùng Tử Hiên nhìn thôi cũng được mở rộng tầm mắt.
Khi chưởng quỹ nghệ Thân Diệc Phàm nói muốn mua trang sức quý giá, vẻ mặt càng thêm cung kính, dẫn bọn họ lên lầu hai.
Trang sức trên lầu hai đẳng cấp hơn lầu một nhiều, cho dù Tử La cùng Tử Hiên đã thấy nhiều trang sức quý giá tinh xảo mà Dung Phong, Chu Viễn đưa tới, cũng không thể không kinh ngạc. Thế là Tử La và Tử Hiên cũng muốn mua ít trang sức làm đồ cưới cho Tử Đào.
Vậy nên khi chưởng quỹ giới thiệu cho Thân Diệc Phàm những món trang sức quý giá, Tử La cùng Tử Hiên cũng cẩn thận nhìn xem.
Không chờ Tử La cùng Tử Hiên chọn ra món trang sức thích hợp cho Tử Đào, chưởng quỹ cùng hai nhân viên đã mang đủ loại trang sức phù hợp với yêu cầu của Thân Diệc Phàm ra. Trong số các món mà chưởng quỹ mang ra, Tử La chú ý tới một bộ trang sức bằng hồng ngọc. Bộ trang sức đó dù là phẩm chất hay kiểu dáng đều vô cùng quý giá tinh xảo, đặc biệt là đôi khuyên tai chạm hình lá phong bằng vàng khảm hồng ngọc khiển Tử La nhìn thôi đã kinh diễm. Tử La vô cùng yêu thích thiết kế của đôi khuyên tai này. Lá phong mùa thu đỏ rực hơn lửa, dùng hồng ngọc làm thành khuyên tai hình lá phong đúng là vô cùng hoàn mỹ. Tử La ngắm nghía không dời được mắt. Thân Diệc Phàm cũng chú ý ánh mắt của Tử La, cũng biết Tử La thích bộ trang sức hồng ngọc này, hắn chợt thấy vui mừng. Phải biết là Tử La không giống các cô nương khác, nàng không thích y phục, bình thường ăn mặc rất đơn giản, trên người cũng không có đồ trang sức. Thế nên Thân Diệc Phàm muốn mua trang sức tặng nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bây giờ thấy Tử La thích bộ trang sức này như vậy, nếu hắn có thể mua tặng Tử La thì còn gì bằng. Thân Diệc Phàm thấy vậy liền hỏi Tử La: “A La thích bộ trang sức hồng ngọc này sao?”
Tử Hiên nghe thể cũng nhìn Tử La. “Vâng, bộ trang sức này đúng là rất đẹp, đặc biệt là đôi khuyên tai này, đẹp vô cùng.” Tử La thật thà đáp. “Ánh mắt của vị tiểu thư này đúng là tinh tường! Bộ trang sức này là dùng hồng ngọc cực phẩm để làm, chất ngọc thượng hạng nhất. Đây là đại sư phụ trên tổng điểm tự tay thiết kế và chế tạo ra, ở Đại Tề chúng ta chỉ có hai bộ trang sức như vậy thôi. Trong đó một bộ bán ở tổng điểm kinh thành, bộ còn lại ở trước mắt chúng ta đây.” Chưởng quỹ đứng bên nói.
Tử La không ngờ bộ trang sức hồng ngọc này có lai lịch như vậy, khẳng định vô cùng quý giá.
Thân Diệc Phàm hỏi: “Chưởng quỹ, không biết bộ hồng ngọc này giá thế nào?” Khi chưởng quỹ nói bộ trang sức này giá hai mươi vạn lượng, đám người Tử La đều sững sờ kinh ngạc. Đúng là giá trên trời mà! Tử La thầm tính toán, một lượng bạc ở đây bằng khoảng một ngàn tệ ở hiện đại, mười lượng bạc bằng khoảng một vạn tệ, như vậy hai mươi vạn lượng bạc chính là hai trăm triệu tệ ở hiện đại rồi. *1 tệ bằng khoảng 3400 vnd. Từng đó tiền mua một bộ trang sức, nói nó giá trên trời cũng không ngoa. “Đắt như vậy ư?” Tử Hiên không nhịn được thốt lên. Cậu còn định mua bộ trang sức này cho Tử La, dù sao hiểm khi thấy được Tử La thích trang sức như thế, nhưng giá tiền khiến cậu phải hoảng hốt.
Ngay cả Thân Diệc Phàm mặc dù không nói gì, nhưng từ cái nhíu mày của hắn cũng thấy được hắn cũng kinh ngạc.
“Ba vị khách quan có khải là rất ngạc nhiên về giá tiền của bộ trang sức hồng ngọc này không? Nhưng đây cũng bình thường thôi, không giấu các vị, lão phu lúc mới biết giá của bộ trang sức này cũng ngạc nhiên không kém các vị, mà cả những quan khách khác biết được giá tiền ai cũng kinh ngạc hết.”
Chưởng quỹ kia thấy đám người Tử La phản ứng như vậy cũng không bất ngờ, tiếp tục giải thích: “Có điều bộ trang sức hồng ngọc này thật sự đáng giá như vậy. Chúng ta ai cũng biết bản thân hồng ngọc đã hiếm có, mà hồng ngọc thượng hạng càng hiếm hơn, nó tuyệt đối đáng giá ngàn vàng. Mà bộ trang sức này dùng cực phẩm hồng ngọc chế tạo ra, nên có thể nói giá trị của nó đã không tầm thường rồi. Còn nữa, bộ trang sức này do đại sư phụ nổi danh nhất Vạn Sức Lâu chúng ta tự tay làm ra, dù là kiểu dáng hay độ tinh xảo cũng không thể xoi mói được. Thế nên trị giá hai mươi vạn lượng bạc cũng đáng giá. Lão phu có thể bảo đảm, nếu các vị mua bộ trang sức này về thì cũng coi như mua bảo vật gia truyền vậy.”
Mấy người Tử La nghe vậy, nhìn lại bộ trang sức hồng ngọc, dù không muốn thừa nhận cũng không được, bộ trang sức này đúng là vô cùng chói mắt. Chưởng quỹ nói vậy cũng không sai. Có điều bộ trang sức này có quý giá tinh xảo đến đâu thì Tử La cũng cảm thấy tầng lớp như nàng không thể mua nổi. Thân Diệc Phàm không ngờ bộ trang sức Tử La vừa ý lại có giá trên trời như vậy, bằng gia tài của hắn gặp lại bây giờ cũng chỉ có khoảng năm mươi vạn lượng bạc, mà bộ trang sức này lại có giá gần một nửa gia tài của hắn. Cho dù là đồ cưới mà bọn hắn chuẩn bị cho Thân Uyển Nhi cũng chỉ có khoảng năm mươi ngàn lượng, bộ trang sức này lại gấp bốn lần đồ cưới của Thần Uyển Nhi.
Thế nên với bộ trang sức quý giá như vậy, Thân Diệc Phàm cũng mua không nổi.
Thân Diệc Phàm nhìn chưởng quỹ cẩn thận cất bộ trang sức vào khay, thầm cảm thấy may mắn là ban nãy thấy Tử La thích bộ trang sức này hắn không lập tức nói là muốn mua tặng Tử La, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi. Hạ Hà đứng sau lưng Tử La chú ý tới vẻ mặt của Thần Diệc Phàm, trong lòng khịt mũi coi thường.
Sau đó Hạ Hà lại nghĩ nếu Hầu gia các nàng có thể mua bộ trang sức này tặng cho thiếu phu nhân tương lai thì không phải tạo ấn tượng tốt cho nàng rồi sao.
Nha đầu tính tình thẳng thắn lúc này đã quên mất bộ trang sức kia có giá không hề rẻ, chỉ một lòng mong thiếu chủ mua cho thiếu phu nhân tương lai mà thôi.
Thể là Hạ Hà và Xuân Hoa liếc nhìn nhau ẩn ý. Xuân Hoa cùng Hạ Hà đã ở cùng nhau khá lâu, cũng rất ăn ý, thế nên mọi người ở đây đều không biết hai người họ đã ngầm thống nhất chuyện gì. Mặc dù đám người Tử La không mua nổi bộ trang sức hồng ngọc, nhưng những thứ đồ trang sức khác bọn họ có thể suy nghĩ. Sau đó Thận Diệc Phàm, Tử La và Tử Hiên đi xem những món trang sức khác, chọn được dây chuyền san hô màu huyết và một cây trâm vàng đính hồng ngọc.
Hai món này mặc dù không quý giá bằng bộ trang sức kia, nhưng cũng trị giá hơn một vạn lượng bạc. Một cô nương xuất giá có trang sức ép đáy hòm như vậy, ở Bạch Nhạc phủ này cũng vẻ vang lắm rồi. Chọn trang sức cho Thân Diệc Phàm xong, Tử La cùng Tử Hiên cũng bắt đầu xem trang sức cho Tử Đào.
Bọn họ mua năm món trang sức, giá cũng không rẻ, tổng cộng cũng gần một vạn lượng. Kết quả là ba người họ tốn khoảng hai vạn lượng ở Vạn Sức Lâu, cũng được coi là khách hàng lớn. Thế là chưởng quỹ và các nhân viên vô cùng nhiệt tình với bọn họ, đến sau chưởng quỹ còn tự mình tiễn bọn họ ra cửa. Ra khỏi Vạn Sức Lâu, sắc trời cũng đã tối. Tử La cùng Tử Hiên cáo từ Thân Diệc Phàm đi về.
Trên đường về, Tử Hiên ngồi trong xe ngựa nghĩ đến đôi khuyên tai bằng vàng khảm hồng ngọc trong bộ trang sức hồng ngọc quý giá kia, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mặc dù Tử La biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn để ý thấy khi Tử La nghe đến giá tiền của bộ trang sức thì thoáng qua chút thất vọng. Có thể thấy Tử La thích bộ trang sức kia thế nào.
Tiểu muội của cậu bình thường rất ít khi thích cái gì, trang sức lại càng không. Thế nên tiểu muội bình thường mua quần áo, trang sức cho bọn họ vẫn luôn quên mất bản thân mình. Mặc dù nói bọn họ đều mua cho nàng nhiều y phục, trang sức, đồ chơi, nhưng Tử Hiên vẫn luôn cảm thấy tiểu muội bị thiệt thòi.
Thể là Tử Hiên thầm nghĩ, bọn họ không mua được cả bộ trang sức để tặng Tử La, nhưng có thể mua đôi khuyên tai cho nàng cũng tốt rồi.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 312: Trang sức hồng ngọc giá trên trời (Mộ Dạ Hàn Phong),ĐIỀN VIÊN CẨM TÚ Chương 312: Trang sức hồng ngọc giá trên trời,Mộ Dạ Hàn Phong
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!