TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 24: Bàn về sự khác biệt và quyền lực (Nguyễn Phú Huy)
Bạch Phàm | Chat Online | |
31/08/2019 22:00:19 | |
Văn học nước ngoài | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
92 lượt xem
- * TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 25: Nước mắt cô gái rối (Nguyễn Phú Huy) (Văn học nước ngoài)
- * HÃY CHUẨN BỊ ĐỐI ĐẦU (Văn học trong nước)
- * TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 23: Bá Tước Dragonia Eluscius (Nguyễn Phú Huy) (Văn học nước ngoài)
- * TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 22: Ác Ma Thượng Cổ (Nguyễn Phú Huy) (Văn học nước ngoài)
Khi đoàn người đi qua cổng thành khổng lồ, tâm trí bọn họ vẫn đang bị những tiếng nổ liên tiếp và ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa Ma pháp trên bầu trời làm cho chấn động.
Nhưng khi vào thành, khung cảnh bên trong càng khiến cho họ giật mình hơn, khắp nơi, từ dọc hai bên đường cho đến ở các ngã tư, trên ban công các căn nhà và thậm chí một số ở trên nóc… toàn bộ đều là những nghệ sĩ biểu diễn đường phố!
Tiếng nhạc vui nhộn vang lên khắp các nẻo đường trong Hắc Thành, dọc hai bên là những nghệ sĩ mặc quần áo sặc sỡ nhưng vẫn thanh lịch đang tung hứng đủ các đồ vật: dao nhọn sáng quắc, bóng to nhỏ màu sắc xinh đẹp, những ngọn đuốc cháy sáng,… có vài người đang phun lửa, số khác tấu nhạc hoặc cất tiếng hát du dương trầm bổng của mình...
Trên ban công các toà nhà, vô số những sợi dây mảnh được giăng ngang, những nghệ sĩ giữ thăng bằng khéo léo đi trên đó, một số còn nhào lộn được mà không lo lắng té ngã. Nữ công múa dây với vòng eo mảnh dẻ đang xoay tít trên nóc nhà cao chót vót.
Quá nhiều tiết mục diễn ra cùng một lúc, nhưng không hề phản cảm, mà ngược lại đều hoà tấu nhịp nhàng như một giai điệu ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Âm thanh nhạc khí làm say đắm lòng người cũng có, khiến cho người nghe không khắc chế được tâm tình muốn bắt đầu nhảy múa theo cũng có.
Quản gia Elexa nhả chậm tốc độ. Dường như anh biết nên cho bọn họ thời gian thong thả để thưởng thức màn biểu diễn hoành tráng này.
Mọi người cứ thế vừa không ngừng ngó nghiêng, vừa dạo bước qua các con đường rộng lớn được lát đá sạch sẽ về hướng ba toà tháp cao không thấy đỉnh kia. Những ngọn đèn đường chiếu sáng bằng ngọn lửa Ma pháp khiến cho bên trong Hắc Thành cảm giác như vẫn đang là buổi sáng. Tông màu đen đặc trưng của Hắc Thành không những tạo không khí u ám, ngược lại tôn lên nét trang nghiêm và hùng vĩ của các công trình kiến trúc.
Thế nhưng, Janica càng lúc càng nghi hoặc. Vì sao không có thường dân? – đó là câu hỏi càng lúc càng khiến anh bất an. Vì anh nhớ, chưa từng gặp gỡ hay thậm chí nghe nói tới có người nào đến từ Hắc Thành… hay nói cách khác, chẳng lẽ chưa từng có người nào là “cư dân” ở đây? Vậy Bá Tước lấy thuế từ đâu? Không có nguồn thu thì nuôi dưỡng quân lính bằng gì? Thuê những nghệ sĩ tài năng này chắc chắn tốn một khoảng rất lớn.
-Chào mừng đến Lâu Đài Montier – tư dinh của Bá Tước Dragonia Eluscius – tiếng nói trong trẻo của quản gia Elexa vang lên.
Bọn họ đã đến trước cổng Lâu Đài Bá Tước lúc nào không hay. Và một lần nữa, quy mô của nơi này khiến họ bị sốc.
Xếp hàng hai bên cổng Lâu Đài là hai mươi binh sĩ toàn thân giáp vàng, cầm giáo dài, không khí uy nghiêm và cảm giác tinh nhuệ toát ra còn mạnh mẽ hơn tiểu đội đón họ. Sau khi vào trong, hai mươi người lính hộ tống tách ra và đi về phía sau Lâu Đài. Đó có lẽ là nơi họ tập hợp – Janica phỏng đoán.
Anh đã nhận ra điểm đặc biệt trong quân đội của Bá Tước: Bọn họ không hề treo cờ hiệu hay quốc huy Vương Quốc, cũng không mang biểu tượng gia tộc. Điều này rất lạ, hoàn toàn không giống với bất kỳ Lãnh chúa hay Quý tộc nào. Anh sẽ suy nghĩ về việc này sau, hiện giờ quan trọng là phải tìm mọi cách nâng cao độ hảo cảm của Bá Tước với anh.
Quản gia Elexa tiến đến cửa dẫn vào đại sảnh, bên trong lập tức có người mở ra. Bên trong, mức độ xa hoa ngược lại không như bọn họ tưởng tượng, không có vàng bạc châu ngọc lấp lánh loá mắt, cũng không có kỳ trân dị bảo gì được trưng bày, tranh ảnh treo tường cũng ít.
Chỉ là, không khí cực kỳ trang nghiêm. Những cột đá khổng lồ năm người ôm mới hết làm từ đá Hoa Cương màu xám, trơn bóng sạch sẽ. Mặt sàn và tường thì dường như là những tảng ngọc khổng lồ ghép thành, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, trang trí là những đoá hoa đối xứng từ ngọc Lục Bảo hay Thạch Anh Tím được mài nhẵn.
Đèn chùm cũng không quá kiểu cách, nhưng cực kỳ khổng lồ! Hồng Ngọc với kích cỡ trứng loài chim Kongui – to gấp hai mươi lần trứng gà, được treo chung với vô số ngọc thạch khác trên đèn chùm, nguồn sáng là lửa Ma pháp sáng lung linh.
Vị Bá Tước này hẳn là rất yêu thích các loại ngọc… - Đó là suy nghĩ chung của mọi người khi thấy cảnh này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang phía trước. Mọi người đều là những mạo hiểm giả đầy kinh nghiệm hoặc người sử dụng Ma pháp thuần thục, cho nên dĩ nhiên nhận ra được có người đang đi xuống. Đến khi người kia hoàn toàn đứng ở nơi họ thấy rõ. Tất cả đều kinh ngạc đến sững sờ.
Với tất cả những gì được chứng kiến từ khi gặp Elexa, bọn họ cứ nghĩ sẽ không còn gì khiến mình ngạc nhiên nữa. Thế nhưng, nhìn người trước mắt làm họ đứng hình… người nọ sở hữu diện mạo, vóc người giống y hệt với vị quản gia Elexa kia! Nhưng có một thứ khác hẳn, đó là khí chất hoàn toàn… áp đảo. Không phải kiểu áp đảo vì sức mạnh khiến người ta nghẹt thở. Mà là áp đảo bởi cảm giác thuần khiết, ấm áp, thân thiện đến cực điểm. Đồng thời, xen lẫn cảm giác thân thiện, nhẹ nhàng kia còn có nhè nhẹ hờ hững, vô tình.
Làm sao hai cảm xúc đối lập lại có thể cùng tồn tại hài hoà đến vậy trên cùng một người? – bọn họ đều khẽ run rẩy, dường như họ bị cám dỗ bởi khí chất người kia toát ra, giống như không thể cưỡng lại mà muốn thân cận. Đây chỉ là ấn tượng đầu tiên gặp mặt!
Mọi người đều tạm thời chết máy, đến mức không nhận ra quản gia Elexa đang nhẹ giọng giới thiệu với họ vị kia chính là Bá Tước Dragonia Eluscius – Lãnh Chúa Thung Lũng Rồng và Thành Chủ Hắc Thành, chủ nhân Lâu Đài Montier.
Nhưng có một người đặc biệt rất nhanh tỉnh táo lại. Vì người đó, ngay giây phút cảm nhận không khí người kia toát ra, đã nháy mắt thông suốt mọi chuyện. Đúng vậy, nếu Người không muốn cho họ “thấy” mình, thì họ vĩnh viễn không thể nhận ra. Nhưng có lẽ, anh đã được cho phép diện kiến Người một lần… dù không “nhìn thấy”, cũng “cảm nhận” được. Và anh chắc chắn không nhận sai Người.
Anh ức chế ham muốn quỳ xuống trước mặt Người. Phải rồi, sao mình có thể quên được. Chỉ có một người là “Duy Nhất” và “Tất Cả”, là bản chất của mọi sự tồn tại… Thần! Người thật sự cùng Tạo Vật Tôn Quý Đầu Tiên tham gia vào “vở kịch” này sao? Vì sao vậy? A! Có phải vì tôi đã khiến nó trở nên “thú vị” không? – đôi mắt màu lục của anh gần như toả sáng.
Ngay giây phút đó “Bá Tước” nhìn về phía anh, đôi mắt màu trắng sáng ngời mang theo ý cười nhợt nhạt. Ngài khẽ gật đầu, cất tiếng:
-Xin kính chào Hoàng tử Điện hạ và những mạo hiểm giả “Thiết Hoa”, Kỹ sư Ma pháp Geran Nao. Ta là chủ nhân nơi này. Các vị là những vị khách quý đầu tiên ta tiếp đón tại đây. Xin hãy tự nhiên hết mức có thể, đừng khách sáo và câu nệ lễ tiết.
Đoàn khách bừng tỉnh trong nháy mắt. Tiếp nhận sự thật rằng thanh niên dường như đang phát ra hào quang ấm áp kia chính là Ma pháp sư cấp 8 trong truyền thuyết! Đồng thời là vị Bá Tước đã cai trị nơi đây được ít nhất năm ngàn năm… Bọn họ có chút cảm thấy quái dị, quá sức khó tiếp thu!
Không để ai làm ra động tác khách sáo, Elexa chỉ hướng về phía họ mời đi theo y tiến vào sảnh trong, nơi đang tổ chức tiệc đón mừng khách quý. Bá Tước xoay người trở lên lầu trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, còn chưa có cơ hội nói với Ngài câu nào mà! – nghe tiếng lòng của họ rít gào, Elexa co rút khoé miệng một chút.
-Các vị xin dùng bữa trước, sau đó Bá Tước sẽ đích thân tiếp đón các vị. Mọi người sẽ cùng đến Quảng Trường Nghệ Thuật để xem biểu diễn văn nghệ…
Elexa sơ lược các hoạt động tiếp theo cho sáu người. Sau đó, anh dẫn bọn họ đến sảnh trong.
Nhưng khi vào thành, khung cảnh bên trong càng khiến cho họ giật mình hơn, khắp nơi, từ dọc hai bên đường cho đến ở các ngã tư, trên ban công các căn nhà và thậm chí một số ở trên nóc… toàn bộ đều là những nghệ sĩ biểu diễn đường phố!
Tiếng nhạc vui nhộn vang lên khắp các nẻo đường trong Hắc Thành, dọc hai bên là những nghệ sĩ mặc quần áo sặc sỡ nhưng vẫn thanh lịch đang tung hứng đủ các đồ vật: dao nhọn sáng quắc, bóng to nhỏ màu sắc xinh đẹp, những ngọn đuốc cháy sáng,… có vài người đang phun lửa, số khác tấu nhạc hoặc cất tiếng hát du dương trầm bổng của mình...
Trên ban công các toà nhà, vô số những sợi dây mảnh được giăng ngang, những nghệ sĩ giữ thăng bằng khéo léo đi trên đó, một số còn nhào lộn được mà không lo lắng té ngã. Nữ công múa dây với vòng eo mảnh dẻ đang xoay tít trên nóc nhà cao chót vót.
Quá nhiều tiết mục diễn ra cùng một lúc, nhưng không hề phản cảm, mà ngược lại đều hoà tấu nhịp nhàng như một giai điệu ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Âm thanh nhạc khí làm say đắm lòng người cũng có, khiến cho người nghe không khắc chế được tâm tình muốn bắt đầu nhảy múa theo cũng có.
Quản gia Elexa nhả chậm tốc độ. Dường như anh biết nên cho bọn họ thời gian thong thả để thưởng thức màn biểu diễn hoành tráng này.
Mọi người cứ thế vừa không ngừng ngó nghiêng, vừa dạo bước qua các con đường rộng lớn được lát đá sạch sẽ về hướng ba toà tháp cao không thấy đỉnh kia. Những ngọn đèn đường chiếu sáng bằng ngọn lửa Ma pháp khiến cho bên trong Hắc Thành cảm giác như vẫn đang là buổi sáng. Tông màu đen đặc trưng của Hắc Thành không những tạo không khí u ám, ngược lại tôn lên nét trang nghiêm và hùng vĩ của các công trình kiến trúc.
Thế nhưng, Janica càng lúc càng nghi hoặc. Vì sao không có thường dân? – đó là câu hỏi càng lúc càng khiến anh bất an. Vì anh nhớ, chưa từng gặp gỡ hay thậm chí nghe nói tới có người nào đến từ Hắc Thành… hay nói cách khác, chẳng lẽ chưa từng có người nào là “cư dân” ở đây? Vậy Bá Tước lấy thuế từ đâu? Không có nguồn thu thì nuôi dưỡng quân lính bằng gì? Thuê những nghệ sĩ tài năng này chắc chắn tốn một khoảng rất lớn.
-Chào mừng đến Lâu Đài Montier – tư dinh của Bá Tước Dragonia Eluscius – tiếng nói trong trẻo của quản gia Elexa vang lên.
Bọn họ đã đến trước cổng Lâu Đài Bá Tước lúc nào không hay. Và một lần nữa, quy mô của nơi này khiến họ bị sốc.
Xếp hàng hai bên cổng Lâu Đài là hai mươi binh sĩ toàn thân giáp vàng, cầm giáo dài, không khí uy nghiêm và cảm giác tinh nhuệ toát ra còn mạnh mẽ hơn tiểu đội đón họ. Sau khi vào trong, hai mươi người lính hộ tống tách ra và đi về phía sau Lâu Đài. Đó có lẽ là nơi họ tập hợp – Janica phỏng đoán.
Anh đã nhận ra điểm đặc biệt trong quân đội của Bá Tước: Bọn họ không hề treo cờ hiệu hay quốc huy Vương Quốc, cũng không mang biểu tượng gia tộc. Điều này rất lạ, hoàn toàn không giống với bất kỳ Lãnh chúa hay Quý tộc nào. Anh sẽ suy nghĩ về việc này sau, hiện giờ quan trọng là phải tìm mọi cách nâng cao độ hảo cảm của Bá Tước với anh.
Quản gia Elexa tiến đến cửa dẫn vào đại sảnh, bên trong lập tức có người mở ra. Bên trong, mức độ xa hoa ngược lại không như bọn họ tưởng tượng, không có vàng bạc châu ngọc lấp lánh loá mắt, cũng không có kỳ trân dị bảo gì được trưng bày, tranh ảnh treo tường cũng ít.
Chỉ là, không khí cực kỳ trang nghiêm. Những cột đá khổng lồ năm người ôm mới hết làm từ đá Hoa Cương màu xám, trơn bóng sạch sẽ. Mặt sàn và tường thì dường như là những tảng ngọc khổng lồ ghép thành, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, trang trí là những đoá hoa đối xứng từ ngọc Lục Bảo hay Thạch Anh Tím được mài nhẵn.
Đèn chùm cũng không quá kiểu cách, nhưng cực kỳ khổng lồ! Hồng Ngọc với kích cỡ trứng loài chim Kongui – to gấp hai mươi lần trứng gà, được treo chung với vô số ngọc thạch khác trên đèn chùm, nguồn sáng là lửa Ma pháp sáng lung linh.
Vị Bá Tước này hẳn là rất yêu thích các loại ngọc… - Đó là suy nghĩ chung của mọi người khi thấy cảnh này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang phía trước. Mọi người đều là những mạo hiểm giả đầy kinh nghiệm hoặc người sử dụng Ma pháp thuần thục, cho nên dĩ nhiên nhận ra được có người đang đi xuống. Đến khi người kia hoàn toàn đứng ở nơi họ thấy rõ. Tất cả đều kinh ngạc đến sững sờ.
Với tất cả những gì được chứng kiến từ khi gặp Elexa, bọn họ cứ nghĩ sẽ không còn gì khiến mình ngạc nhiên nữa. Thế nhưng, nhìn người trước mắt làm họ đứng hình… người nọ sở hữu diện mạo, vóc người giống y hệt với vị quản gia Elexa kia! Nhưng có một thứ khác hẳn, đó là khí chất hoàn toàn… áp đảo. Không phải kiểu áp đảo vì sức mạnh khiến người ta nghẹt thở. Mà là áp đảo bởi cảm giác thuần khiết, ấm áp, thân thiện đến cực điểm. Đồng thời, xen lẫn cảm giác thân thiện, nhẹ nhàng kia còn có nhè nhẹ hờ hững, vô tình.
Làm sao hai cảm xúc đối lập lại có thể cùng tồn tại hài hoà đến vậy trên cùng một người? – bọn họ đều khẽ run rẩy, dường như họ bị cám dỗ bởi khí chất người kia toát ra, giống như không thể cưỡng lại mà muốn thân cận. Đây chỉ là ấn tượng đầu tiên gặp mặt!
Mọi người đều tạm thời chết máy, đến mức không nhận ra quản gia Elexa đang nhẹ giọng giới thiệu với họ vị kia chính là Bá Tước Dragonia Eluscius – Lãnh Chúa Thung Lũng Rồng và Thành Chủ Hắc Thành, chủ nhân Lâu Đài Montier.
Nhưng có một người đặc biệt rất nhanh tỉnh táo lại. Vì người đó, ngay giây phút cảm nhận không khí người kia toát ra, đã nháy mắt thông suốt mọi chuyện. Đúng vậy, nếu Người không muốn cho họ “thấy” mình, thì họ vĩnh viễn không thể nhận ra. Nhưng có lẽ, anh đã được cho phép diện kiến Người một lần… dù không “nhìn thấy”, cũng “cảm nhận” được. Và anh chắc chắn không nhận sai Người.
Anh ức chế ham muốn quỳ xuống trước mặt Người. Phải rồi, sao mình có thể quên được. Chỉ có một người là “Duy Nhất” và “Tất Cả”, là bản chất của mọi sự tồn tại… Thần! Người thật sự cùng Tạo Vật Tôn Quý Đầu Tiên tham gia vào “vở kịch” này sao? Vì sao vậy? A! Có phải vì tôi đã khiến nó trở nên “thú vị” không? – đôi mắt màu lục của anh gần như toả sáng.
Ngay giây phút đó “Bá Tước” nhìn về phía anh, đôi mắt màu trắng sáng ngời mang theo ý cười nhợt nhạt. Ngài khẽ gật đầu, cất tiếng:
-Xin kính chào Hoàng tử Điện hạ và những mạo hiểm giả “Thiết Hoa”, Kỹ sư Ma pháp Geran Nao. Ta là chủ nhân nơi này. Các vị là những vị khách quý đầu tiên ta tiếp đón tại đây. Xin hãy tự nhiên hết mức có thể, đừng khách sáo và câu nệ lễ tiết.
Đoàn khách bừng tỉnh trong nháy mắt. Tiếp nhận sự thật rằng thanh niên dường như đang phát ra hào quang ấm áp kia chính là Ma pháp sư cấp 8 trong truyền thuyết! Đồng thời là vị Bá Tước đã cai trị nơi đây được ít nhất năm ngàn năm… Bọn họ có chút cảm thấy quái dị, quá sức khó tiếp thu!
Không để ai làm ra động tác khách sáo, Elexa chỉ hướng về phía họ mời đi theo y tiến vào sảnh trong, nơi đang tổ chức tiệc đón mừng khách quý. Bá Tước xoay người trở lên lầu trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, còn chưa có cơ hội nói với Ngài câu nào mà! – nghe tiếng lòng của họ rít gào, Elexa co rút khoé miệng một chút.
-Các vị xin dùng bữa trước, sau đó Bá Tước sẽ đích thân tiếp đón các vị. Mọi người sẽ cùng đến Quảng Trường Nghệ Thuật để xem biểu diễn văn nghệ…
Elexa sơ lược các hoạt động tiếp theo cho sáu người. Sau đó, anh dẫn bọn họ đến sảnh trong.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 24: Bàn về sự khác biệt và quyền lực (Nguyễn Phú Huy),TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 24: Bàn về sự khác biệt và quyền lực,Nguyễn Phú Huy
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!