TA LÀ ĐẤNG KHÔNG TOÀN NĂNG! Chương 32: Quá khứ (Nguyễn Phú Huy)

104 lượt xem
Một lần nữa bước chân vào toà thành đen tuyền vĩ đại, cả nhóm không khỏi cảm khái: Bọn họ vậy mà đã đi khỏi đây mười hai ngày. Khi thấy lại đường phố sạch sẽ rộng rãi của Hắc Thành, mọi người đều không tự chủ mà nhìn quanh, tìm kiếm những nghệ sĩ rối.
Và không để họ thất vọng, từ những ngôi nhà khang trang hai bên đường, từng “người dân” thận trọng, dè dặt bước ra. Lúc đầu là một cô bé chừng mười tuổi nắm tay một cậu bé mười ba. Sau đó là một cô gái với hai búi tóc tinh nghịch, rồi một ông lão, vài người đàn ông rám nắng,…
Họ dè dặt vì cách đây không lâu, Chủ nhân của bọn họ, vị quản gia của Lâu Đài Montier – Elexa, người đã tạo ra họ - hạ xuống mệnh lệnh: “Từ nay, các ngươi có Tự Do. Không còn ràng buộc phải “biểu diễn cho khán giả thưởng thức” nữa. Hãy làm điều các ngươi muốn, bất kể đó là gì”. Những tưởng họ sẽ bị nhấn chìm trong hân hoan, hạnh phúc vì cuối cùng không còn xiềng xích “mục đích tồn tại” trên người. Nhưng không, ngoại trừ mấy ngày đầu dễ chịu, họ bắt đầu nhận ra…
Năm ngàn năm sống trong lãnh địa, họ đã xem nơi đây là nhà của mình. Họ vốn đã “ở nhà” rồi. “Tự Do” có được khi người ta phải đấu tranh để được trở về nơi sinh sống ổn định, yên bình là điều trân quý. Nhưng giống như mọi sinh vật từ lúc biết nhận thức đã sống trên hành tinh này, chúng không hề có khái niệm “bị cầm tù trong Thế giới”. Người dân Hắc Thành - những con rối được tạo ra tại vùng đất nơi đây, chưa từng nghĩ bản thân đang bị giam giữ. Vậy “Tự Do” kia, cũng không còn quá mức đẹp đẽ…
Họ bắt đầu hoang mang. Không còn thôi thúc phải phô diễn tài nghệ, họ còn lại gì? Họ không cần làm lụng kiếm ăn, không cần nghỉ ngơi, thậm chí không hô hấp. Cho nên, tiếp theo họ phải sống như thế nào? Hay nói đúng hơn, không còn “mục đích”, những “nghệ sĩ rối” tiếp tục tồn tại đến chừng nào Thế giới lụi tàn… để làm gì?
Có lẽ họ phải học. Học “sống”, học cách nuôi dưỡng ước mơ và hoài bão. Học cách khát khao và tập mưu cầu cái gì đó, không ngừng theo đuổi một chấp niệm bằng cả tâm hồn. Dù còn rất lâu nữa mới có thể tìm thấy những điều ấy, nhưng họ phải đạt được. Nếu không, sự khác biệt giữa “vật sống” và “vật chết” là vô nghĩa, linh hồn của họ sẽ chẳng là gì ngoài dây cót và bánh răng vận hành cơ thể.
Hôm nay, Chủ nhân không thông báo sẽ có khách viếng thăm Hắc Thành, vì họ không cần phục tùng Ngài ấy nữa… thế nên không có biểu diễn kỹ nghệ, ca múa nhạc linh đình.
Nhưng họ vẫn thấy háo hức, vui vẻ khi có người viếng thăm nơi này. Vì sao không rời đi? Rời bỏ “nhà” đã gắn bó năm nghìn năm với họ sao? Nói họ sợ hãi, hèn nhát cũng được. Nhưng sẽ không thay đổi sự thật là nơi đây che chở cho mọi người đã quá lâu rồi. Giờ khi có “Tự Do”, chính những “người dân” Hắc Thành muốn ở lại, gắn bó với toà thành kiêu hãnh này. Có lẽ, một ngày nào đó, họ sẽ đủ can đảm và có cơ hội để bảo vệ nó?

“Cha!” – Đó là tất cả những gì Alicentra có thể thốt lên khi thấy người cha đáng kính của mình nhắm nghiền mắt nằm trên cán gỗ. Những lời cảm ơn chân thành nhất với ân nhân, ca tụng chiến thắng khải hoàn của các vị khách quý anh hùng… tất cả đều nghẹn lại.
Hai sinh vật khổng lồ với lớp vảy xanh lá và đôi mắt cam đứng đằng xa, hơi cúi đầu.
Cô không nhìn ra biểu cảm của chúng. Nhưng có lẽ, chúng đang… áy náy? Điều đó không khiến ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô giảm bớt chút nào.
Vỗ nhẹ vai nữ nghệ sĩ rối, Elexa nở nụ cười, chất giọng trong trẻo nhẹ nhàng vang lên:-Đừng lo lắng, Phó đoàn Alicentra. Cha cô sẽ sớm tỉnh lại thôi, giờ hãy mang ông ấy về nhà nghỉ ngơi đi.
-Đội ơn… Ngài… Đội ơn các vị - Cô nấc lên, kìm nén xúc động. Nhưng dòng nước mắt trong suốt lấp lánh không ngừng chảy dọc đôi gò má trắng trẻo, nay ửng hồng.
-Cô không cần bày tỏ cảm kích vào lúc này. Ta và Ngài Bá Tước sẽ thay mặt người dân Hắc Thành làm việc đó. Cho nên, hãy yên tâm trở về chăm sóc cha cô thật tốt – Elexa đưa tay ngăn cô tiếp lời. Hai quân sĩ mang giáp vàng lập tức tiến lại, mang Trưởng đoàn đi. Trong đoàn nghệ sĩ rối, không thiếu người biết Ma pháp trị liệu, nên không phải lo cho sức khoẻ Trưởng đoàn.
Sau khi trấn an Alicentra, y quay sang nhóm người đi cùng “diễn viên chính”, tay đặt trước ngực, khom lưng, bày ra tư thế tỏ lòng kính trọng nhất có thể:
-Với tư cách là Quản gia nhà Dragonia, tôi xin gửi đến các vị lòng biết ơn chân thành nhất. Sự bình yên của Hắc Thành một lần nữa được khôi phục, tất cả nhờ vào hỗ trợ của mọi người – Dừng một chút, dời tầm nhìn về phía hai sinh vật thằn lằn to lớn, y tỏ vẻ do dự - Giờ thì, thay mặt Ngài Bá Tước, tôi xin mời các vị tiến vào Lâu Đài Montier để chúng tôi được tiếp đón và bày tỏ cảm kích với những ân nhân cao quý…
Adein khẽ mấp máy môi, nhưng Hoàng tử đã mỉm cười nhận lời trước khi anh kịp giải thích tình huống của hai Linhering kia. Dù sao, Janica biết chẳng có gì Người và Tạo Vật Đầu Tiên không nhìn thấu. Anh không muốn tốn thời gian quá nhiều, chi bằng trực tiếp gặp “Bá Tước” truyền đạt ý muốn của Mặt Nạ Bạc.

Nhìn [Ngọc Lưu Trữ] trong tay Janica, Bá Tước tràn đầy hứng thú, Thế giới này có vật truyền tin đẹp đấy chứ. Elexa cúi đầu, nở nụ cười mãn nguyện. Người đang khen những tạo vật do y làm ra, các tác phẩm của y không khiến Người khó chịu.
Khi thấy viên bi lơ lửng bay đến trước mặt Bá Tước, Adein thức thời hỏi: “Ngài có cần chúng tôi ra ngoài không?”. Dù sao đây cũng là thông điệp từ Ma pháp sư tầng 7 thần bí kia gửi đến Ngài ấy, bọn họ không nên tò mò. Biết quá nhiều sẽ mang đến tai hoạ. Huống hồ, hai Linhering đang đứng gần, việc kết làm đồng minh Ngài Bá Tước chưa nói đồng ý hay không…
“Không. Hãy cùng xem bên trong có gì…” – Người trả lời, diễn viên mà không nắm bắt tình tiết vở kịch là không được. Ánh sáng xanh lam bắt đầu cuộn xoáy trong lõi [Ngọc Lưu Trữ], chú ngữ khắc bên trên không ngừng chuyển động, hệt như những con rắn nhỏ làm bằng ngôn từ siết chặt khối ngọc.
Ánh sáng xanh loé lên, và không gian xung quanh bọn họ bắt đầu biến đổi.
Những vì sao rải rác khắp Vũ trụ, từng vệt sáng phóng vút qua nền trời đen sâu thẳm. Đây là khung cảnh ngoài không gian bao la, và bọn họ là trung tâm của Thế giới. Mọi người đều kinh ngạc, có chút khiếp sợ, cũng có hiếu kỳ, hứng thú. Trừ hai người cảm thấy… hết sức quen thuộc là “Bá Tước” và “Quản gia”.
 
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×