Mắt biếc (hậu truyện)
Vân Ly | Chat Online | |
23/08/2021 08:27:36 | |
Văn học trong nước | Tự viết | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
196 lượt xem
- * Hòn Đất - Chương 1 - Phần 1 (Anh Đức) (Văn học trong nước)
- * Hòn Đất - Chương 1 - Phần 2 (Văn học trong nước)
- * Chế thơ bài Đêm nay Bác không ngủ (Văn học trong nước)
- * Việt Nam quê hương ta (Nguyễn Đình Thi) (Văn học trong nước)
| NGOẢNH LẠI |
Thấm thoát đã hơn 5 năm, ngoảnh lại trong vòng kí ức một đi không trở lại, chỉ tồn đọng những dư âm của những xúc cảm. Ngạn đã lên chuyến tàu của cuộc đời và bắt đầu một khởi đầu mới, ở một miền đất mới. Phải chăng chuyến tàu định mệnh đã dừng trạm và vào một ngày nào đó không xa sẽ khởi hành trở lại, Ngạn cũng không biết rõ và cả Hà Lan cũng không là ngoại lệ. Tuy nhiên, cái hạ của 5 năm sau, nó nhìn thấu rõ chuyến tàu này. Vì nó đã chứng kiến, tất cả. Tình yêu đúng là một thứ gì đó khó hiểu, nó có thể làm thay đổi một người, vì một người.
Sau khi tiếng còi inh ỏi của chiếc tàu mang Ngạn đi khỏi nơi quê hương đã dần chìm trong không gian của sự im lặng, Hà Lan sau đó có lẽ cũng đã học được bài học đáng quý cho bản thân.
“Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta."
…
“Trà Long, con giúp mẹ lấy cái này xuống với!”
“Dạ. Con lấy xuống rồi đây mẹ cầm đi.”
Hà Lan cầm vật mà Trà Long đưa cho mình và chầm chậm đi vào phòng. Đôi tay Hà Lan run một chút, mở chiếc hộp có vẻ đã khá cũ kĩ, trên lớp sơn hộp có đóng vài lớp mạng nhện tơ mỏng. Phủi vài cái, Hà Lan mỉm cười nhưng đôi mắt biếc dường như đã ngấn lệ. Trong chiếc hộp ấy, có hai thứ được cất ở trong. Một là chiếc dây thun đã sờn màu, bung nhiều sợi chỉ. Hai là cái trâm cài tóc màu sẫm tối đã phai đi lớp sơn và lộ lên đó hằn màu gỗ tự nhiên. Hai thứ ấy không biết có liệu ai còn nhớ nhưng trong lòng Hà Lan thì nhớ rất rõ. Ngoảnh lại, kí ức tồn đọng chứa những vệt nắng của tuổi thơ chiếu rọi, hằn lên má của Hà Lan một lần nữa.
“Ai làm gì mày?” – Tiếng nói của Ngạn nhỏ vọng lên trong tiềm thức của Hà Lan. Chiếc dây thun đã bung nhiều sợi chỉ đó nhìn có vẻ không được đẹp về hình dáng nhưng nó rất ý nghĩa đối với Hà Lan vì nó chứa tiếng nói của Ngạn lúc nhỏ, chứa kí ức của một thời tuổi thơ một đi không trở lại. Ngạn đã đánh lộn với nhóc tì Hòa và bị đánh bầm dập vì dám cả gan ăn hiếp Hà Lan và Hà Lan đã dùng dầu gió như thế nào để sức lên vết thương ấy cho Ngạn. Mọi thứ đã được giấu nhẹm cẩn thận trong chiếc dây thun bé nhỏ. Thật tài tình và dành lời khen cho những kẻ đã xây nên “mọi thứ”.
Vệt nắng của buổi hôm Ngạn lên chuyến tàu của cuộc đời, Hà Lan đã đến trễ, như thể mái tóc đen dài của Hà Lan vuột mất chiếc trâm cài tóc, Hà Lan cũng đã bỏ lỡ Ngạn. Cái trâm cài tóc phai màu sơn ấy đã rơi khi Hà Lan đuổi theo chuyến tàu và được Hà Lan nhặt lại và cất trong chiếc hộp sờn mòn. Trong lòng Hà Lan bỗng thầm nghĩ: “Liệu mình có thể nhặt lại mảnh vỡ Ngạn để lại và đi tìm Ngạn nữa hay không?” Có vẻ Hà Lan vẫn hy vọng sau 5 năm tưởng chừng như vô hạn, một chút hy vọng bé nhỏ dập dờn lóe sáng ở giữa sóng gió cay nghiệt của cuộc đời. Bầu không khí đang nặng nề thì…
“Mẹ, mẹ đang xem cái gì mà con thấy như thể mẹ sắp khóc vậy?” – Trà Long đứng ở mép tường phòng le lén nhìn vào hỏi thăm.
Hà Lan cũng không muốn giấu gì con mình cho nặng lòng nên bảo con vào phòng mình và kể cho con nghe về hai kỉ vật đáng quý ấy. Sau đó, Trà Long từ từ chạm khẽ vào chiếc thun buộc tóc, rồi đến cái trâm cài tóc và quay đầu về phía Hà Lan, nói với giọng điệu của một cô gái đã trưởng thành chứ không còn ngây thơ, hồn nhiên như cái lần còn yêu chú Ngạn:
“Mẹ! Mẹ đi tìm chú Ngạn đi! Con biết là mẹ luôn ngoài mặt nói rằng muốn làm bạn với chú Ngạn nhưng…”
Trà Long nghẹn ngào, nhẹ nhàng đặt đôi tay của mình lên tay Hà Lan và nói tiếp:
“… Mà sau bấy nhiêu năm, từ cái lần chú Ngạn bỏ đi đến giờ, mẹ của con, con thấy mẹ đã thay đổi và thật sự nhận ra tình cảm của mình thật sự dành cho ai. Đúng, con của hồi đó, Trà Long của cái tuổi thích ra rừng sim cùng với chú Ngạn đã phải lòng yêu chú. Trà Long của lúc ấy muốn lấy được trái tim của chú Ngạn, muốn được hằng ngày nghe tiếng đàn từ chiếc ghi-ta vang lên, muốn được ở bên chú… Nhưng mà mẹ biết không, trái tim của chú Ngạn đã dành cho mẹ, vẫn sẽ mãi như thế. Dù qua bao nhiêu sóng gió, chú Ngạn vẫn bên cạnh mẹ và nắm tay mẹ vượt qua bao nhiêu bão giông của phồn hoa nơi trần gian. Chú cũng vẫn ở đó cùng với mẹ, vẫn đợi chờ ngày hình bóng của mẹ ngoành lại để nhận ra tấm chân tình giản đơn của chú… Lý do chú rời làng Đo Đo, mẹ biết nó là gì không?..”
Trà Long chờ đợi, trong đôi mắt Trà Long ánh lên vệt sáng như đã được trao trong đôi mắt biếc của Hà Lan năm nào. Đôi mắt ấy như thể chắc chắn rằng mẹ mình đã biết rõ câu trả lời. Vì vậy, cô mỉm cười trong sự im lặng ngượng ngùng của mẹ cô.
“Đúng, chính vì lí do ấy nên con nghĩ rằng mẹ vẫn còn cơ hội để ở bên người mẹ thật lòng yêu thương và người ấy cũng vậy. Chú ấy là người tốt và con sẽ rất hạnh phúc nếu được làm con gái chú ấy. Mẹ đi tìm chú ấy đi! Con sẽ chờ tin tức ở cái làng Đo Đo này. Làng Đo Đo sẽ được gặp lại người bạn cũ thuở nào, chắc tầm 5 năm rồi chú cũng nhớ Đo Đo lắm!”
Vừa dứt lời, trên đôi mắt biếc còn lưu những vết hằn sâu của thời gian đã tuôn ra những giọt nước mắt của sự ngộ nhận. Hà Lan ôm chầm cô con gái nhỏ của mình, cô con gái thuở nào mình còn từng chối bỏ nó vì những lỗi lầm của tuổi trẻ, đã trưởng thành và đang ngồi trước mặt mình, dành cho cô những lời nói thật sự giúp cô để có đủ can đảm quyết định đi tìm Ngạn. Cô xoa đầu lên mái tóc của Trà Long, mái tóc đen, mượt mà và cảm thấy thật yên bình ở trong lòng. Loại cảm giác này, thật khó tả, Hà Lan cảm thấy toại nguyện với cuộc sống và bình an trong tâm, cô chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ. Qua bao lần đổ vỡ và sai lầm, trái tim của cô khép lại và cô tự giới hạn bản thân. Hôm nay, chính Trà Long đã mở khóa cánh cửa ấy, mở ra một hy vọng mới trong cuộc đời tưởng chừng chứa bao nhiêu lầm lỗi, của cô, của Hà Lan thuở tuổi trẻ.
….
Hà Lan bắt đầu chuyến đi tìm Ngạn. Cô còn nhớ về chuyến tàu năm ấy đã chở Ngạn đi xa. Cô mua vé bắt lên chuyến tàu khác, cũng lên đường đi đến vùng đất nơi Ngạn đã đặt chân trước mình 5 năm và hy vọng mình vẫn sẽ trong lòng của anh…
“Mời mọi người xuống tàu, đã đến trạm.” - Tiếng nói của người soát vé vọng lên từ toa tàu trên. Hà Lan ôm chiếc va-li nhỏ của mình và bước xuống chuyến tàu khởi hành cho cốt truyện mới của cuộc đời cô. Nhưng, đời mấy khi là điều dễ dàng… Hà Lan đến biết bao nơi trong vùng đất mới ấy để tìm Ngạn, cô lục soát hết mọi ngóc ngách trong từng thị trấn và luôn nhận được một câu: “Tôi không biết về người này!”
…
Trôi qua cũng đã gần 1 năm, mọi sự tìm kiếm dường như rơi vào tuyệt vọng, vào góc chân tường nơi mọi hy vọng dần bị phá vỡ. Hà Lan cũng đã bị cái gọi thời gian đánh bại, cô dần xuất hiện những nếp nhăn trên trán và khóe mắt. Cũng cùng do cái gọi thời gian, hy vọng lóe lên ở cái hôm Trà Long trao cho cô cũng dần đi theo bước chân của Ngạn, đi xa về một nơi vô định, cô không thể tọa lạc.
Nay là một cái chiều nắng nhẹ, chiếu rọi hình bóng cô hằn lên tường, Hà Lan ở căn nhà thuê ở vùng đất mới này gần hơn 1 năm để đi tìm tung tích, cô viết thư cho Trà Long vào đúng mỗi tháng để con yên tâm, đồng thời nhen nhóm cho bản thân một ít động lực để tiếp tục chuỗi thời gian sắp tới. Có vẻ trong Hà Lan bảo cô ấy hãy thôi cuộc tìm kiếm nhưng ở mặt khác nghĩ về thời gian Ngạn đã chờ đợi mình và quan tâm, chăm sóc cho chính cô mà cô chưa bao giờ ngoảnh lại, Hà Lan tự trấn an bản thân và cứ tiếp tục như mọi ngày, dò hỏi tung tích của người mà cô nguyện vì người ấy mà thay đổi, Ngạn.
Cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng sự nỗ lực của người phụ nữ ở nơi đất khách quê người. Cô tìm thấy được một chàng trai trẻ ở bên lề đường khi anh ta đang đứng chờ mua một thứ gì đó và hỏi được tung tích của Ngạn. Nhưng, mọi chuyện có phải chăng sẽ tốt đẹp hơn không?
“Tôi biết người này. Thầy Ngạn là thầy dạy tôi sáng tác, người đã đưa tôi đến thế giới âm nhạc và vì là hàng xóm nhau nên rất thân thiết với tôi. Nhưng, tôi phải nói cho cô điều này, lí do vì sao hơn 1 năm ở vùng đất mới này cô vẫn không tìm thấy tung tích của thầy Ngạn… Là vì…”
Chàng trai ấp úng. Nét mặt trở nên đắn đo rằng có nên nói với cô sự thật hay không. Dường như anh ta đã biết đến sự tồn tại của cô trong cuộc sống của người thầy của mình nhưng có một nỗi lo nào đó ngăn anh lại nên mới khiến anh ta băn khoăn như thế.
“Thầy của tôi, thầy Ngạn, thầy… đã mất vào tầm 2 năm trước rồi…” – Giọng nói anh ta trầm hơn và nét mặt bắt đầu trở nên tối sầm xuống.
…
Chàng trai năm ấy đã ra đi, để lại sự tồn đọng kí ức trong trái tim của những người còn sống.
Hà Lan vừa nghe được tin Ngạn đã mất, cô không giấu được nỗi buồn và tuyệt vọng bao năm qua cô đã cẩn thận chôn khuất đi, Hà Lan tuôn trào lệ, khóc đến mức không thành tiếng và ngã khụy trên vỉa hè. Đôi mắt biếc ấy không thể chịu được sự trớ trêu của cuộc đời, đôi mắt biếc cảm thấy mọi thứ xung quanh tối lại và mọi thứ dần thành một khoảng không đen sẫm.
…
Hà Lan được chuyển vào phòng hồi sức và thể trạng tinh thần của cô rất yếu. Cô không chịu nổi cú sốc này và cô cảm giác như đang trong một cái hố sâu của sự tuyệt vọng.
Chàng trai trẻ ấy đã đưa cô vào bệnh viện khi Hà Lan ngất xỉu. Cô đã mở mắt sau 5 tiếng đồng hồ và thời gian ấy bác sĩ cũng đã cho người thân thăm người bệnh. Chàng trai ấy vào phòng và cầm trên tay là một chiếc va-li màu nâu bóng nhưng nhìn thoáng qua đã biết rất cũ vì kiểu va-li ấy bây giờ không còn tồn tại trên thị trường nữa. Anh ta bảo Hà Lan mở va-li ra và đó là va-li của Ngạn. Anh ta bảo chưa bao giờ mở ra vì thầy Ngạn dặn sẽ có một ngày một người phụ nữ tầm trung niên tìm thấy anh ta và hỏi về thầy nên khi nào gặp cô ấy thì bên trong va-li mới được mở ra.
Hà Lan nắm chặt tay mình để tự an ủi, ngồi trên chiếc giường bệnh và mở va-li một cách chầm chậm, bên trong va-li có ba bức thư, một chiếc cài tóc và một cái tò he đã biến dạng một chút.
Bức thư đầu tiên có ghi tên Trà Long nên Hà Lan để qua một bên, đợi ngày gặp Trà Long sẽ đưa thư cho con. Bức thư thứ hai trên đó có dòng mực tên Minh Trà. Hóa ra, tên của người thanh niên ấy là Minh Trà. Cô nhận ra và chuyển bức thư cho chàng trai. Chàng trai lịch sự cầm bức thư và ra dãy ghế ngồi chờ trước phòng bệnh để đọc.
Đến bức thư thứ ba, bức thư hiện lên chữ Hà Lan. Cô cảm thấy nét chữ thân thuộc của Ngạn, cảm thấy có một luồng cảm giác ấm áp chạy qua người mình.
“Gửi Hà Lan,
Đây là đôi dòng Ngạn muốn dành gửi gắm cho Hà Lan trước khi chào tạm biệt cuộc sống. Ngạn biết Hà Lan một ngày nào đó sẽ tìm Ngạn vì Ngạn tin vào điều đó. Hoặc nếu không, mọi thứ sẽ trôi vào dĩ vãng. Nếu Hà Lan đọc được bức thư này thì có lẽ Ngạn đã đi đến nơi xa rồi. Xin lỗi Hà Lan vì đã giấu Hà Lan trong một khoảng thời gian. Ngạn mắc bệnh nan y và cảm thấy không đủ tài chính để vượt qua nên đã quyết định rời làng Đo Đo, rời Hà Lan để sống cho mình. Ngạn muốn dành thời gian để sống một cuộc sống vắng mặt của người quan trọng với mình để cảm thấy không hối tiếc vì quãng thời gian cuối cùng này. Dù thế, Ngạn vẫn nhớ như in về hình bóng của Hà Lan, dù đã cố gắng để dành suy nghĩ cho bản thân nhưng không thể. Nghĩ về suốt bao năm qua, đã bao lần Hà Lan ngoảnh lại một lần để hướng mắt về phía Ngạn? Ngạn vẫn luôn chờ Hà Lan, vẫn ở đây, kể cả lúc Hà Lan đang đọc bức thư này. Bức thư này cũng chính là sự sống cuối cùng, tình yêu thương nơi trần thế của Ngạn dành cho Hà Lan…
Ngạn năm đó yêu Hà Lan và dù sao chăng nữa vẫn mãi yêu Hà Lan.
Từ yêu ở đây có nghĩa, khi Hà Lan hạnh phúc, Ngạn cũng sẽ hạnh phúc.
Hà Lan sống tốt. Đừng bỏ lỡ một người nào đó yêu thương Hà Lan thật lòng nữa nhé. Ngạn sẽ cầu nguyện cho Hà Lan, vẫn luôn sống trong kí ức của Hà Lan.
Ngạn”
…
Năm tháng trôi đi, Hà Lan đã chạc tuổi và kết hôn với một người đàn ông thành thị hiền lành. Họ cùng nhau đến nấm mộ của Ngạn và cầm một vài cành đào kim nương để gửi thăm Ngạn. Hà Lan mỉm cười, hơi ngấn lệ và bảo:
“Ngạn ơi, Hà Lan bây giờ sống rất tốt.”
Một luồng gió mát bỗng thổi nhẹ qua hai người, luồng gió kết thúc một câu chuyện để lật sang một khởi đầu mới.
Thấm thoát đã hơn 5 năm, ngoảnh lại trong vòng kí ức một đi không trở lại, chỉ tồn đọng những dư âm của những xúc cảm. Ngạn đã lên chuyến tàu của cuộc đời và bắt đầu một khởi đầu mới, ở một miền đất mới. Phải chăng chuyến tàu định mệnh đã dừng trạm và vào một ngày nào đó không xa sẽ khởi hành trở lại, Ngạn cũng không biết rõ và cả Hà Lan cũng không là ngoại lệ. Tuy nhiên, cái hạ của 5 năm sau, nó nhìn thấu rõ chuyến tàu này. Vì nó đã chứng kiến, tất cả. Tình yêu đúng là một thứ gì đó khó hiểu, nó có thể làm thay đổi một người, vì một người.
Sau khi tiếng còi inh ỏi của chiếc tàu mang Ngạn đi khỏi nơi quê hương đã dần chìm trong không gian của sự im lặng, Hà Lan sau đó có lẽ cũng đã học được bài học đáng quý cho bản thân.
“Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta."
…
“Trà Long, con giúp mẹ lấy cái này xuống với!”
“Dạ. Con lấy xuống rồi đây mẹ cầm đi.”
Hà Lan cầm vật mà Trà Long đưa cho mình và chầm chậm đi vào phòng. Đôi tay Hà Lan run một chút, mở chiếc hộp có vẻ đã khá cũ kĩ, trên lớp sơn hộp có đóng vài lớp mạng nhện tơ mỏng. Phủi vài cái, Hà Lan mỉm cười nhưng đôi mắt biếc dường như đã ngấn lệ. Trong chiếc hộp ấy, có hai thứ được cất ở trong. Một là chiếc dây thun đã sờn màu, bung nhiều sợi chỉ. Hai là cái trâm cài tóc màu sẫm tối đã phai đi lớp sơn và lộ lên đó hằn màu gỗ tự nhiên. Hai thứ ấy không biết có liệu ai còn nhớ nhưng trong lòng Hà Lan thì nhớ rất rõ. Ngoảnh lại, kí ức tồn đọng chứa những vệt nắng của tuổi thơ chiếu rọi, hằn lên má của Hà Lan một lần nữa.
“Ai làm gì mày?” – Tiếng nói của Ngạn nhỏ vọng lên trong tiềm thức của Hà Lan. Chiếc dây thun đã bung nhiều sợi chỉ đó nhìn có vẻ không được đẹp về hình dáng nhưng nó rất ý nghĩa đối với Hà Lan vì nó chứa tiếng nói của Ngạn lúc nhỏ, chứa kí ức của một thời tuổi thơ một đi không trở lại. Ngạn đã đánh lộn với nhóc tì Hòa và bị đánh bầm dập vì dám cả gan ăn hiếp Hà Lan và Hà Lan đã dùng dầu gió như thế nào để sức lên vết thương ấy cho Ngạn. Mọi thứ đã được giấu nhẹm cẩn thận trong chiếc dây thun bé nhỏ. Thật tài tình và dành lời khen cho những kẻ đã xây nên “mọi thứ”.
Vệt nắng của buổi hôm Ngạn lên chuyến tàu của cuộc đời, Hà Lan đã đến trễ, như thể mái tóc đen dài của Hà Lan vuột mất chiếc trâm cài tóc, Hà Lan cũng đã bỏ lỡ Ngạn. Cái trâm cài tóc phai màu sơn ấy đã rơi khi Hà Lan đuổi theo chuyến tàu và được Hà Lan nhặt lại và cất trong chiếc hộp sờn mòn. Trong lòng Hà Lan bỗng thầm nghĩ: “Liệu mình có thể nhặt lại mảnh vỡ Ngạn để lại và đi tìm Ngạn nữa hay không?” Có vẻ Hà Lan vẫn hy vọng sau 5 năm tưởng chừng như vô hạn, một chút hy vọng bé nhỏ dập dờn lóe sáng ở giữa sóng gió cay nghiệt của cuộc đời. Bầu không khí đang nặng nề thì…
“Mẹ, mẹ đang xem cái gì mà con thấy như thể mẹ sắp khóc vậy?” – Trà Long đứng ở mép tường phòng le lén nhìn vào hỏi thăm.
Hà Lan cũng không muốn giấu gì con mình cho nặng lòng nên bảo con vào phòng mình và kể cho con nghe về hai kỉ vật đáng quý ấy. Sau đó, Trà Long từ từ chạm khẽ vào chiếc thun buộc tóc, rồi đến cái trâm cài tóc và quay đầu về phía Hà Lan, nói với giọng điệu của một cô gái đã trưởng thành chứ không còn ngây thơ, hồn nhiên như cái lần còn yêu chú Ngạn:
“Mẹ! Mẹ đi tìm chú Ngạn đi! Con biết là mẹ luôn ngoài mặt nói rằng muốn làm bạn với chú Ngạn nhưng…”
Trà Long nghẹn ngào, nhẹ nhàng đặt đôi tay của mình lên tay Hà Lan và nói tiếp:
“… Mà sau bấy nhiêu năm, từ cái lần chú Ngạn bỏ đi đến giờ, mẹ của con, con thấy mẹ đã thay đổi và thật sự nhận ra tình cảm của mình thật sự dành cho ai. Đúng, con của hồi đó, Trà Long của cái tuổi thích ra rừng sim cùng với chú Ngạn đã phải lòng yêu chú. Trà Long của lúc ấy muốn lấy được trái tim của chú Ngạn, muốn được hằng ngày nghe tiếng đàn từ chiếc ghi-ta vang lên, muốn được ở bên chú… Nhưng mà mẹ biết không, trái tim của chú Ngạn đã dành cho mẹ, vẫn sẽ mãi như thế. Dù qua bao nhiêu sóng gió, chú Ngạn vẫn bên cạnh mẹ và nắm tay mẹ vượt qua bao nhiêu bão giông của phồn hoa nơi trần gian. Chú cũng vẫn ở đó cùng với mẹ, vẫn đợi chờ ngày hình bóng của mẹ ngoành lại để nhận ra tấm chân tình giản đơn của chú… Lý do chú rời làng Đo Đo, mẹ biết nó là gì không?..”
Trà Long chờ đợi, trong đôi mắt Trà Long ánh lên vệt sáng như đã được trao trong đôi mắt biếc của Hà Lan năm nào. Đôi mắt ấy như thể chắc chắn rằng mẹ mình đã biết rõ câu trả lời. Vì vậy, cô mỉm cười trong sự im lặng ngượng ngùng của mẹ cô.
“Đúng, chính vì lí do ấy nên con nghĩ rằng mẹ vẫn còn cơ hội để ở bên người mẹ thật lòng yêu thương và người ấy cũng vậy. Chú ấy là người tốt và con sẽ rất hạnh phúc nếu được làm con gái chú ấy. Mẹ đi tìm chú ấy đi! Con sẽ chờ tin tức ở cái làng Đo Đo này. Làng Đo Đo sẽ được gặp lại người bạn cũ thuở nào, chắc tầm 5 năm rồi chú cũng nhớ Đo Đo lắm!”
Vừa dứt lời, trên đôi mắt biếc còn lưu những vết hằn sâu của thời gian đã tuôn ra những giọt nước mắt của sự ngộ nhận. Hà Lan ôm chầm cô con gái nhỏ của mình, cô con gái thuở nào mình còn từng chối bỏ nó vì những lỗi lầm của tuổi trẻ, đã trưởng thành và đang ngồi trước mặt mình, dành cho cô những lời nói thật sự giúp cô để có đủ can đảm quyết định đi tìm Ngạn. Cô xoa đầu lên mái tóc của Trà Long, mái tóc đen, mượt mà và cảm thấy thật yên bình ở trong lòng. Loại cảm giác này, thật khó tả, Hà Lan cảm thấy toại nguyện với cuộc sống và bình an trong tâm, cô chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ. Qua bao lần đổ vỡ và sai lầm, trái tim của cô khép lại và cô tự giới hạn bản thân. Hôm nay, chính Trà Long đã mở khóa cánh cửa ấy, mở ra một hy vọng mới trong cuộc đời tưởng chừng chứa bao nhiêu lầm lỗi, của cô, của Hà Lan thuở tuổi trẻ.
….
Hà Lan bắt đầu chuyến đi tìm Ngạn. Cô còn nhớ về chuyến tàu năm ấy đã chở Ngạn đi xa. Cô mua vé bắt lên chuyến tàu khác, cũng lên đường đi đến vùng đất nơi Ngạn đã đặt chân trước mình 5 năm và hy vọng mình vẫn sẽ trong lòng của anh…
“Mời mọi người xuống tàu, đã đến trạm.” - Tiếng nói của người soát vé vọng lên từ toa tàu trên. Hà Lan ôm chiếc va-li nhỏ của mình và bước xuống chuyến tàu khởi hành cho cốt truyện mới của cuộc đời cô. Nhưng, đời mấy khi là điều dễ dàng… Hà Lan đến biết bao nơi trong vùng đất mới ấy để tìm Ngạn, cô lục soát hết mọi ngóc ngách trong từng thị trấn và luôn nhận được một câu: “Tôi không biết về người này!”
…
Trôi qua cũng đã gần 1 năm, mọi sự tìm kiếm dường như rơi vào tuyệt vọng, vào góc chân tường nơi mọi hy vọng dần bị phá vỡ. Hà Lan cũng đã bị cái gọi thời gian đánh bại, cô dần xuất hiện những nếp nhăn trên trán và khóe mắt. Cũng cùng do cái gọi thời gian, hy vọng lóe lên ở cái hôm Trà Long trao cho cô cũng dần đi theo bước chân của Ngạn, đi xa về một nơi vô định, cô không thể tọa lạc.
Nay là một cái chiều nắng nhẹ, chiếu rọi hình bóng cô hằn lên tường, Hà Lan ở căn nhà thuê ở vùng đất mới này gần hơn 1 năm để đi tìm tung tích, cô viết thư cho Trà Long vào đúng mỗi tháng để con yên tâm, đồng thời nhen nhóm cho bản thân một ít động lực để tiếp tục chuỗi thời gian sắp tới. Có vẻ trong Hà Lan bảo cô ấy hãy thôi cuộc tìm kiếm nhưng ở mặt khác nghĩ về thời gian Ngạn đã chờ đợi mình và quan tâm, chăm sóc cho chính cô mà cô chưa bao giờ ngoảnh lại, Hà Lan tự trấn an bản thân và cứ tiếp tục như mọi ngày, dò hỏi tung tích của người mà cô nguyện vì người ấy mà thay đổi, Ngạn.
Cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng sự nỗ lực của người phụ nữ ở nơi đất khách quê người. Cô tìm thấy được một chàng trai trẻ ở bên lề đường khi anh ta đang đứng chờ mua một thứ gì đó và hỏi được tung tích của Ngạn. Nhưng, mọi chuyện có phải chăng sẽ tốt đẹp hơn không?
“Tôi biết người này. Thầy Ngạn là thầy dạy tôi sáng tác, người đã đưa tôi đến thế giới âm nhạc và vì là hàng xóm nhau nên rất thân thiết với tôi. Nhưng, tôi phải nói cho cô điều này, lí do vì sao hơn 1 năm ở vùng đất mới này cô vẫn không tìm thấy tung tích của thầy Ngạn… Là vì…”
Chàng trai ấp úng. Nét mặt trở nên đắn đo rằng có nên nói với cô sự thật hay không. Dường như anh ta đã biết đến sự tồn tại của cô trong cuộc sống của người thầy của mình nhưng có một nỗi lo nào đó ngăn anh lại nên mới khiến anh ta băn khoăn như thế.
“Thầy của tôi, thầy Ngạn, thầy… đã mất vào tầm 2 năm trước rồi…” – Giọng nói anh ta trầm hơn và nét mặt bắt đầu trở nên tối sầm xuống.
…
Chàng trai năm ấy đã ra đi, để lại sự tồn đọng kí ức trong trái tim của những người còn sống.
Hà Lan vừa nghe được tin Ngạn đã mất, cô không giấu được nỗi buồn và tuyệt vọng bao năm qua cô đã cẩn thận chôn khuất đi, Hà Lan tuôn trào lệ, khóc đến mức không thành tiếng và ngã khụy trên vỉa hè. Đôi mắt biếc ấy không thể chịu được sự trớ trêu của cuộc đời, đôi mắt biếc cảm thấy mọi thứ xung quanh tối lại và mọi thứ dần thành một khoảng không đen sẫm.
…
Hà Lan được chuyển vào phòng hồi sức và thể trạng tinh thần của cô rất yếu. Cô không chịu nổi cú sốc này và cô cảm giác như đang trong một cái hố sâu của sự tuyệt vọng.
Chàng trai trẻ ấy đã đưa cô vào bệnh viện khi Hà Lan ngất xỉu. Cô đã mở mắt sau 5 tiếng đồng hồ và thời gian ấy bác sĩ cũng đã cho người thân thăm người bệnh. Chàng trai ấy vào phòng và cầm trên tay là một chiếc va-li màu nâu bóng nhưng nhìn thoáng qua đã biết rất cũ vì kiểu va-li ấy bây giờ không còn tồn tại trên thị trường nữa. Anh ta bảo Hà Lan mở va-li ra và đó là va-li của Ngạn. Anh ta bảo chưa bao giờ mở ra vì thầy Ngạn dặn sẽ có một ngày một người phụ nữ tầm trung niên tìm thấy anh ta và hỏi về thầy nên khi nào gặp cô ấy thì bên trong va-li mới được mở ra.
Hà Lan nắm chặt tay mình để tự an ủi, ngồi trên chiếc giường bệnh và mở va-li một cách chầm chậm, bên trong va-li có ba bức thư, một chiếc cài tóc và một cái tò he đã biến dạng một chút.
Bức thư đầu tiên có ghi tên Trà Long nên Hà Lan để qua một bên, đợi ngày gặp Trà Long sẽ đưa thư cho con. Bức thư thứ hai trên đó có dòng mực tên Minh Trà. Hóa ra, tên của người thanh niên ấy là Minh Trà. Cô nhận ra và chuyển bức thư cho chàng trai. Chàng trai lịch sự cầm bức thư và ra dãy ghế ngồi chờ trước phòng bệnh để đọc.
Đến bức thư thứ ba, bức thư hiện lên chữ Hà Lan. Cô cảm thấy nét chữ thân thuộc của Ngạn, cảm thấy có một luồng cảm giác ấm áp chạy qua người mình.
“Gửi Hà Lan,
Đây là đôi dòng Ngạn muốn dành gửi gắm cho Hà Lan trước khi chào tạm biệt cuộc sống. Ngạn biết Hà Lan một ngày nào đó sẽ tìm Ngạn vì Ngạn tin vào điều đó. Hoặc nếu không, mọi thứ sẽ trôi vào dĩ vãng. Nếu Hà Lan đọc được bức thư này thì có lẽ Ngạn đã đi đến nơi xa rồi. Xin lỗi Hà Lan vì đã giấu Hà Lan trong một khoảng thời gian. Ngạn mắc bệnh nan y và cảm thấy không đủ tài chính để vượt qua nên đã quyết định rời làng Đo Đo, rời Hà Lan để sống cho mình. Ngạn muốn dành thời gian để sống một cuộc sống vắng mặt của người quan trọng với mình để cảm thấy không hối tiếc vì quãng thời gian cuối cùng này. Dù thế, Ngạn vẫn nhớ như in về hình bóng của Hà Lan, dù đã cố gắng để dành suy nghĩ cho bản thân nhưng không thể. Nghĩ về suốt bao năm qua, đã bao lần Hà Lan ngoảnh lại một lần để hướng mắt về phía Ngạn? Ngạn vẫn luôn chờ Hà Lan, vẫn ở đây, kể cả lúc Hà Lan đang đọc bức thư này. Bức thư này cũng chính là sự sống cuối cùng, tình yêu thương nơi trần thế của Ngạn dành cho Hà Lan…
Ngạn năm đó yêu Hà Lan và dù sao chăng nữa vẫn mãi yêu Hà Lan.
Từ yêu ở đây có nghĩa, khi Hà Lan hạnh phúc, Ngạn cũng sẽ hạnh phúc.
Hà Lan sống tốt. Đừng bỏ lỡ một người nào đó yêu thương Hà Lan thật lòng nữa nhé. Ngạn sẽ cầu nguyện cho Hà Lan, vẫn luôn sống trong kí ức của Hà Lan.
Ngạn”
…
Năm tháng trôi đi, Hà Lan đã chạc tuổi và kết hôn với một người đàn ông thành thị hiền lành. Họ cùng nhau đến nấm mộ của Ngạn và cầm một vài cành đào kim nương để gửi thăm Ngạn. Hà Lan mỉm cười, hơi ngấn lệ và bảo:
“Ngạn ơi, Hà Lan bây giờ sống rất tốt.”
Một luồng gió mát bỗng thổi nhẹ qua hai người, luồng gió kết thúc một câu chuyện để lật sang một khởi đầu mới.
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Mắt biếc,Mắt biếc hậu truyện
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!