Hạ đỏ - Chương 17 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Nhi lén lút bỏ "lá thư" vào giỏ của Út Thêm, tôi không nghĩ nó khờ khạo đến mức tưởng đó là giấy lộn. Vì vậy, khi gặp lại nó và sau một hồi dò hỏi, tôi không tránh khỏi sững sờ. - Hôm qua Út Thêm có thấy gì lạ trong giỏ đồ chợ không? - Vừa gặp, tôi hớn hở hỏi ngay.
Hạ đỏ - Chương 16 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi gặp lại Út Thêm vào sáng hôm sau. Ăn cơm sáng xong, chờ cho Nhạn và Dế đi ra đồng, tôi liền tót ra trước cổng nhà ông Hai Đởm, tha thẩn dạo tới dạo lui. Tôi vừa ngóng về phía cầu tre trông chừng Út Thêm, vừa lấm lét nhìn quanh, sợ anh Thoảng hoặc thằng Thể thình lình bắt gặp.
Hạ đỏ - Chương 15 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi cứ đinh ninh cuộc trò chuyện của tôi với Út Thêm diễn ra trong vòng bí mật. Nào ngờ, tôi vừa thò đầu vào nhà, thằng Dế đã hỏi ngay: - Khi nãy anh gặp chị Út Thêm phải không? Tôi điếng người: - Sao mày biết?
Hạ đỏ - Chương 14 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi không rõ nhưng Út Thêm rõ. Chắc vậỵ Cho nên từ xóm Miễu nó lò dò ra xóm ngoài tôi ở. Một buổi sáng, đang đứng thơ thẩn trước ngõ, tôi bỗng nhìn thấy Út Thêm. Nó đội thóc đến nhà ông Hai Đởm. Ông Hai Đởm là chủ nhân chiếc máy xay thóc duy nhất trong làng. Ở xóm Miễu, xóm trên, người ta đều đến xay thóc ở chỗ ông.
Hạ đỏ - Chương 13 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Suốt cả tuần lễ sau đó, tôi nghĩ nát óc vẫn chẳng tìm được cách nào làm quen với Út Thêm. Nó ở tuốt trong xóm Miễu, tôi ở xóm ngoài, cách nhau một cây cầu và một trảng cỏ mênh mông, tôi chẳng có lý do gì để đến thăm nó. Đó là chưa kể, nếu tôi liều mạng tiến sâu vào lãnh thổ của tụi thằng Dư, có khi tôi bị no đòn.
Hạ đỏ - Chương 12 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Kể từ hôm đó, tôi chán đánh nhau. Tôi chán cả trò tắm suối lẫn bắn chim. Tôi thích nằm đu đưa trên chiếc võng ngoài vườn và vẩn vơ nghĩ tới... Út Thêm hơn.
Hạ đỏ - Chương 11 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Chiến thắng không phải bao giờ cũng đem lại niềm vui. Từ lúc bắn hạ thằng Dư, lòng tôi ngập đầy lo lắng. Nhạn và Dế cũng rầu rĩ không kém
Hạ đỏ - Chương 10 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi, Dế và Nhạn "phục kích" tụi thằng Dư ở bờ suối bên kia. Dế bảo buổi trưa tụi thằng Dư thường lùa trâu xuống dầm mình cho mát. Phục ở ven bờ, thế nào cũng tóm được chúng.
Hạ đỏ - Chương 9 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Sau lần đó, anh Thoảng tìm gặp riêng tôi. - Chương không biết võ sao còn đánh nhau với thằng Thể làm chi? - Anh mỉm cười hỏi. Thoạt đầu tôi lúng túng định chối quanh. Nhưng rồi thấy nói dối coi bộ không êm, tôi đành phải ngượng nghịu khai thật mọi chuyện. Nghe xong, anh Thoảng gật gù:
Hạ đỏ - Chương 8 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi nói tôi có võ là để hù thằng Nhạn chơi. Không ngờ nó đi khoe tùm lum. Thằng Thể con ông Hai Đởm qua nhà dì tôi chơi cũng cốt để coi giò coi cẳng tôi. Sau khi quan sát bộ xương cách trí của tôi một hồi, nó nói nhỏ với Nhạn: - Anh mày có võ sao tay chân giống cẳng gà quá vậy?
Hạ đỏ - Chương 7 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tối, Nhạn về, tôi khoe ngay: - Hồi sáng tao gặp bà La Sát. - Gặp ở đâu? - Gặp ở ngoài đường.
Hạ đỏ - Chương 6 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi chỉ buồn có một ngày. Ngày hôm sau một niềm vui mới thình lình tìm đến và xóa sạch khỏi trái tim tôi nỗi thổn thức chiến trường. Niềm vui mới tìm đến đúng vào lúc Nhạn và Dế đã đi ra đồng, còn tôi thì đang lúi húi nướng khoai trong bếp. Cái niềm vui đó mang hình thù một đứa con gái. Vừa vào tới giữa sân nó đã lanh lảnh kêu lớn: - Dì Sáu có nhà không, dì Sáu?
Hạ đỏ - Chương 5 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Thằng Dế tính đúng. Ba ngày sau, Nhạn rủ tôi đi tắm suối, tôi liền "vận động" cho Dế đi theo. Thoạt đầu, Nhạn từ chối: - Nó phải cho bò đi ăn!
Hạ đỏ - Chương 4 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt giò lên cổ. Nhưng chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nhìn tôi, cười cười: - Hôm qua suýt chút nữa anh bị "cẩu xực" rồi hén? Tôi giật thót:
Hạ đỏ - Chương 3 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
So với Dế, Nhạn biết điều hơn. Nó không xúi tôi làm những chuyện nguy hiểm. Nhạn chỉ rủ tôi đi chơi. Trưa hôm sau, lúc tôi đang nằm trên võng đọc sách, Nhạn mon men lại gần: - Anh làm gì vậy?
Hạ đỏ - Chương 2 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Thế là tôi về quê ngoại. Tôi đến ở nhà dì Sáu. Ngày đi tôi chỉ mang theo mấy bộ quần áo và dăm cuốn truyện. Dì Sáu là em ruột mẹ tôi. Dì ở làng Hà Xuyên, sống bằng nghề làm ruộn
Hạ đỏ - Chương 1 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn.
Bong bóng lên trời - Chương 29 (Hết) (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tiếng thét đau đớn của Thường khiến bà Tuệ hốt hoảng chồm tới lay mạnh vai anh: - Thường, Thường! Sao vậy con?
Bong bóng lên trời - Chương 28 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Thường thấy mình đang đứng trên một cụm mấy trắng. Bên cạnh anh là Tài Khôn và bé Nhi. Đám mây mềm như bông, mỗi lúc một bốc lên cao, vừa bay vừa khẽ lắc lư, không ngừng đưa ba người xa dần mặt đất.
Bong bóng lên trời - Chương 27 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Ngày hôm sau, vừa đến cổng trường Phương Nam, chưa kịp dựng xe, Thường đã kêu: - Tài Khôn! Tài Khôn đứng bên kia cổng, làm như không nghe thấy, Thường phải gọi đến hai, ba lần, cô mới quay lại và thủng thỉnh bước qua.
|