Trong năm 2021 có lẽ là một năm chết chóc của người dân do đại dịch Covid 19 gây ra . Người người phải mất đi người thân , cha mẹ ,...... . Các y bác sĩ phải gồng mình chông dịch , nhiều bác sĩ phải ra đi trong sự anh dũng và tiết nuối . Nhiều người khó khăn , cực khổ . Toàn học sinh trên khắp mọi nơi phải nghỉ học một thời gian rồi nhà trường tổ chức học trực tuyến . Tuy bận rộn học nhưng nhiều học sinh dành ra một chút thời gian rãnh của mình để đi góp một phần nhỏ trong côn tác phòng chống dịch . Và em cũng thế , và có một kỉ niệm em không thể quên đó là khi đi phát thức ăn tình thương cho các cô chú nghèo khó . Đó là vào một ngày thứ 7 . Em cùng ba và mẹ đi phát thức ăn mọi người đều đợi từ sớm để xin thức ăn . Thức ăn dần dần hết , bỗng dưng có một bà cụ ốm yếu , gầy gò đang tiến tới . Bà nói " Cho cụ xin một xuất cơm cho cháu của cụ , ba mẹ của nó mới mất do nhiễm covid " , Em đáp " Dạ , thưa cụ cơm hôm nay đã hết rồi ạ . Cụ rưng rưng nước mắt vì không có thức ăn cho cháu của mình . Em cũng cảm thấy buồn vì đã hết thức ăn . Em đã xin bố chở em về nhà lấy ít cơm ở nhà mình cho cụ , bố đồng ý . Thế là em bảo cụ đợi em một lát . Khi quay lại thì thấy cụ ngồi đợi ở gốc cây gần chỗ em phát cơm , em chạy tới bên cụ đưa cho cụ phần cơm mà mình vừa lấy . Cụ khóc tay nhận phần cơm em đưa , cụ cảm ơn em không siết . Liền đi về nhà cho kịp cháu cụ ăn . Đó là một trãi nghiệm của em khi thấy cảnh đáng thương của mọi người . Em mong rằng đại dịch Covid19 nhanh chóng qua đi để trả lại sự yên bình của Việt nam dấu yêu ấy