Trên cùng chuyến xe đi từ Hà Nội lên Lào Cai, ông họa sĩ, bác lái xe, cô kĩ sư trẻ tình cờ quen nhau và họ nói chuyện rất vui vẻ. Trong lúc khi xe dừng 30 phút để hành khách nghỉ ngơi thì bác lái xe đã giới thiệu cho ông họa sĩ và cô kĩ sư về anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn kiêm vật lí địa cầu.
Vì tính chất công việc nên anh đã ở đây 4 năm mà chưa về nhà 1 lần, một mình sống trên đỉnh núi nên anh bao giờ cũng cảm thấy thèm hơi người, luôn mong muốn có người nói chuyện đến nỗi có lúc anh đã phải dùng cây chắn ngang đường để mong được tiếp xúc với người qua đường.
Trong cuộc gặp gỡ 30 phút, anh thanh niên hào hứng có dịp kể mọi người nghe về công việc hàng ngày của mình - một công việc cao quý, thầm lặng, vô cùng có ích cho cuộc sống. Mặc dù sống và làm việc trong điều kiện vô cùng khắc nghiệt nhưng anh luôn tích cực, hết mình với công việc. Ông họa sĩ già đã phát hiện những phẩm chất đẹp đẽ, cao quý của anh và có ý muốn vẽ một bức chân dung về anh. Nhưng anh thanh niên đã từ chối vì còn có nhiều tấm gương sáng trong lao động, sản xuất xứng đáng hơn anh. Chẳng biết từ lúc nào những con người vô tình gặp nhau trở nên thân thiết, gần gũi.
Sau chút ít thời gian nói chuyện họ phải chia tay nhau và ông họa sĩ hứa sẽ quay trở lại, cô kĩ sư xúc động nghẹn ngào chia tay anh để tiếp tục cuộc hành trình với bao tình cảm lưu luyến. Trước khi ra về anh thanh niên còn tặng mọi người một làn trứng để ăn trưa. Anh đã để lại nhiều ấn tượng đpẹ trong lòng ông họa sĩ và cô kĩ sưu, ông họa sĩ hứa sẽ có dịp sẽ quay trở lại nơi đây thăm anh.