Giu – li – e mới mười hai tuổi, thông minh, tóc đen, da trắng. Cậu là con đầu lòng của một nhân viên đường sắt, lương ít lại đông con nên đời sống rất chật vật.
Bố Giu – li – e đã có tuổi. Thế mà ngoài việc ở sở làm chính ra, ông còn thức khuya, viết địa chỉ những người đăng kí sách để kiếm thêm tiền. Lo cho sức khỏe của ông nên đợi đến lúc bố đi ngủ, Giu – li – e đã viết giúp bố. Sáng ra, ông bố khoe rằng mắt mình còn sáng và đã viết nhanh hơn. Cậu cảm thấy sung sướng và muốn giúp bố nhiều hơn nữa. Thức nhiều sinh mệt. Cậu không tập trung vào việc học được. Bố cậu bắt đầu không hài lòng về cậu, ông thường xuyên lạnh nhạt với con và không trông mong gì nữa. Cậu bé đau lòng đến tuyệt vọng, cậu muốn khôi phục tình yêu thương của bố như trước kia. Và đêm ấy, cậu vẫn dậy, cậu muốn nhìn lần cuối cái phòng nhỏ mà cậu đã lén làm việc; lòng chan chứa yêu thương và hạnh phúc. Rồi cậu lại cầm bút tiếp tục viết nhưng khi dang tay ra cậu đã chạm phải bố. Bỗng Giu – li – e thét lên:
- Bố ơi! Xin bố tha lỗi cho con!
Bố cậu, cúi hôn cậu, những cái hôn đầm đìa nước mắt: “Giu – li – e yêu quí của ta! Con đừng giận bố nhé! Bố đã hiểu cả. Chính bố phải xin lỗi con.”
Nói xong, cha cậu ôm cậu vào giường, âu yếm vuốt ve con. Giu – li – e mệt quá thiếp đi. Khi cậu tỉnh giấc, cậu thấy ngay cạnh mép giường, bố ngủ cả đêm như vậy, sung sướng vì giấc ngủ êm đềm của con.
Qua câu chuyện, em học được gì từ cậu bé Giu – li – e?
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |