1. Biểu cảm về một người bạn mà em hằng yêu mến.
Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có cho mình một người bạn thân thiết để cùng chia sẻ niềm vui lẫn nỗi buồn. Người bạn như một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho chúng ta. Và rất may mắn, em đã tìm được cho mình một người bạn tốt. Bạn ấy tên là Ngọc. Chúng em quen và chơi thân với nhau từ ngày còn nhỏ cho tới tận bây giờ. Có lẽ vì vậy mà Ngọc là người bạn mà em yêu quý nhất.
Em và Ngọc bằng tuổi nhau, nghĩa là năm nay hai đứa em đều tròn mười hai tuổi. Ngọc có dáng người cân đối, nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, mịn màng tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Hằng ngày, bạn thường đến lớp với bộ đồng phục quần tây xanh, áo sơ mi trắng và chiếc khăn quàng đỏ được thắt ngay ngắn trước ngực. Trông bạn lúc này mới đẹp làm sao! Người ta thường nói: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”. Đôi mắt của Ngọc rất đẹp vừa to, vừa tròn, vừa đen láy, sâu thẳm. Nhưng em thích nhất vẫn là nụ cười của bạn. Vì khi bạn cười để lộ hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp, hai má lúm đồng tiền xinh xinh. Đó là nụ cười đẹp như mùa thu tỏa nắng, tươi tắn nhất mà em được thấy từ trước đến nay!
Em yêu quý Ngọc không chỉ vì nét đẹp hình dáng bên ngoài đáng yêu mà còn vì đức tính tốt của bạn. Ở lớp, Ngọc là một học sinh xuất sắc, gương mẫu, giỏi đều tất cả các môn. Bạn thường giúp em và các bạn trong lớp giải những bài tập khó. Ai có chỗ nào chưa hiểu hỏi bạn, bạn đều kiên nhẫn giảng lại cho đến khi hiểu mới thôi. Tuy học giỏi nhưng Ngọc không kiêu căng mà rất khiêm tốn, thân thiện, hòa đồng với mọi người. Những lúc em buồn, đều có Ngọc ở bên chia sẻ, động viên, an ủi. Em rất biết ơn bạn về điều này! Nhờ có bạn mà cuộc sống của em trở nên vui tươi hơn và ý nghĩa hơn! Trên trường là vậy, nhưng khi về nhà dù bận rộn với việc học thì Ngọc vẫn phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa chén…Ngọc luôn luôn lễ phép, vâng lời cha mẹ. Với thầy cô Ngọc là một người trò giỏi, với cha mẹ Ngọc là một người con ngoan với bạn bè thì Ngọc lại là một người bạn tốt. Em rất yêu quý, khâm phục, ngưỡng mộ người bạn này của em.
Có một kỉ niệm của em và Ngọc làm em nhớ mãi. Đó là lần em bị bệnh phải ở nhà, không thể đi học. Dù nhà Ngọc khá xa nhà em, bạn lại luôn bận rộn với việc học tập và phụ giúp gia đình, nhưng Ngọc vẫn lặn lội không ngại đường xá xa xôi qua nhà giảng bài cho em. Em biết ơn Ngọc nhiều lắm. Cho đến bây giờ, hình ảnh Ngọc tận tình giảng bài cho em vẫn còn in sâu trong tâm trí, không thể nào quên! Vì vậy, lúc nào em cũng tự nhủ lòng phải thật cố gắng để xứng đáng với tình cảm, sự quan tâm mà Ngọc đã dành cho em. Em hi vọng sẽ mãi mãi được chơi cùng, học cùng với bạn. Có Ngọc là bạn thân, cuộc sống của em ngày càng tốt hơn, có ý nghĩa hơn. Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho em một người bạn tuyệt vời như vậy! Đắm chìm trong hạnh phúc của tình bạn, em không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng thắm thiết, bền vững hơn!
Ngọc là người bạn mà em yêu quý nhất. Không biết tự bao giờ, Ngọc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Tình bạn của em và Ngọc đáng yêu, đáng quý như vậy nên em xin hứa sẽ luôn trân trọng, giữ gìn, vun trồng để nó mãi mãi xanh tươi. Em mong cây tình bạn này của em luôn đơm hoa, kết trái và nảy nở để trở thành liều thuốc tinh thần giúp em luôn vững vàng trong cuộc sống.
2. Biểu cảm về thầy cô giáo mà em hằng yêu quý, kính trọng.
“Ai nâng cánh ước mơ cho em
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ chúng em nên người
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời”.
Lời bài hát “Nâng cánh ước mơ” tha thiết, xoáy sâu vào lòng em những kí ức tươi đẹp. Em nghĩ về cô em – Người cô giáo đã để lại cho em ấn tượng sâu sắc và nhiều tình cảm cao đẹp cũng là người mà em yêu quý nhất. Cô đã dạy cho em nhiều bài học hay, nhiều điều bổ ích trong cuộc sống. Người cô mà em muốn nhắc đến ở đây là cô Nguyễn Thị Thanh Ngọc dạy bộ môn Sinh và cũng là cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng em.
Cô đã đến với chúng em dịu dàng, ân cần từ đầu năm lớp 6. Cô còn trẻ, mái tóc nâu mượt mà, óng ả ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan trông thật đẹp! Dáng người cô đầy đặn, nước da trắng hồng khiến bất cứ ai gặp một lần đều nhớ mãi. Đặc điểm nào ở cô em cũng yêu, cũng quý. Nhưng yêu nhất có lẽ là nụ cười. Cô có nụ cười tươi tắn, như mùa thu tỏa nắng. Mỗi khi cô cười đều lộ rõ hàm răng trắng muốt. Mọi người rất thích đôi mắt của cô. Đôi mắt cô long lanh, sâu thẳm toát lên vẻ hiền dịu nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Lần đầu tiên gặp cô, nhìn vào đôi mắt ấy, em đã cảm nhận được tình yêu thương vô bờ cô dành cho học trò chúng em. Hằng ngày, cô đến trường với bộ áo dài thướt tha, duyên dáng trên tay xách chiếc cặp đen trông thật giản dị và gần gũi biết bao! Em vẫn nhớ như in giọng nói ấm áp của cô khi cô giới thiệu cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng em. Em nghĩ cô sẽ là một cô giáo chủ nhiệm tốt. Và sự thật đúng là như thế!
Em yêu cô Thanh Ngọc bởi đức tính hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ người khác của cô. Là một giáo viên chủ nhiệm, ngày nào 15 phút đầu giờ cô cũng có mặt để theo dõi tình hình của lớp. Lớp có bạn đi học muộn, có bạn chưa làm bài tập về nhà cô rất buồn. Dù vậy, cô không hề la mắng mà vẫn luôn gần gũi, động viên chúng em. Cô như người mẹ
hiền thứ hai luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của những đứa con thân yêu. Ở mỗi bài giảng mà cô mang đến cho chúng em là cả một bầu nhiệt huyết với những lời răn dạy đạo đức rất hay. Sự vui vẻ, hòa đồng, thân thiện ở cô luôn tạo được cảm tình nơi người đối diện. Không những thế, cô còn khá hài hước khi luôn kể những mẫu chuyện cười làm cho chúng em giảm bớt mệt mỏi sau những giờ học căng thẳng. Học trò và đồng nghiệp ai cũng quý mến cô. Thật may mắn cho lớp chúng em khi có một người cô chủ nhiệm tốt như thế! Em rất tự hào khi được học với cô!
Em lại càng yêu quý, kính trọng cô hơn khi hôm ấy, em trót quên học bài môn Văn. Bị cô giáo dạy Văn ghi vào sổ đầu bài, em rất buồn, sợ cô chủ nhiệm biết sẽ không vui và la em. Tuy nhiên, cô không hề la mắng hay trách phạt mà ngược lại cô nhẹ nhàng nhắc nhở em lần sau không được tái phạm, đồng thời phải học bài đầy đủ để xin cô giáo dạy Văn gỡ điểm. Em biết ơn cô vô cùng về những gì cô đã làm cho em. Sự bao dung, độ lượng của cô khiến em xúc động và thầm hứa sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm để cô phải buồn vì em nữa. Dù có khôn lớn vào đời, mãi mãi em khắc ghi kỉ niệm này với cô. Nhờ có cô mà em từ một sinh trung bình khá, giờ đây đã là một học sinh giỏi toàn diện. Hình ảnh cô, tấm lòng cô thật cao cả biết bao! Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng làm sao em đếm hết công ơn của cô? Em yêu cô nhiều lắm!
Có thể cô chưa phải là một giáo viên chủ nhiệm tâm lí nhất, có thể vài bạn vẫn phàn nàn về cô. Nhưng đối với em, không ai dành tình yêu thương cho học sinh nhiều như cô. Em yêu cô, biết ơn cô về tất cả những gì cô đã dành cho em và tập thể lớp. Em xin hứa sẽ chăm chỉ học tập, rèn đức luyện tài để đạt kết quả cao nhất trong kì thi sắp tới xứng đáng với những kì vọng và mong mỏi của cô. Em mong cô luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ và mãi là người giáo viên giỏi để cống hiến thêm cho sự nghiệp giáo dục của nước nhà!
3. Biểu cảm về người cha
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Với em, tình phụ tử là tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý, đáng trân trọng, giữ gìn. Trong gia đình, ngoài mẹ, có lẽ không ai dành tình yêu cho con nhiều như cha. Cả cuộc đời, cha đã bôn ba, vất vả, thức khuya, dạy sớm, một nắng hai sương để lo cho con có một cuộc sống đủ đầy và tốt đẹp hơn. Có lẽ vì vậy, bên cạnh tình yêu của em dành cho mẹ thì cha cũng là người mà em yêu quý, kính trọng. Cha em tên là ……, năm nay cha ……tuổi. Nghề nghiệp của cha là …...
Ngày xưa khi còn trẻ, cha rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần không còn. Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Nhờ có đôi bàn tay chai sần, thô ráp của cha mà em mới có cơm ngon để ăn, áo đẹp để mặc. Chính vì vậy, mỗi lần nhìn đôi bàn tay ấy, trái tim em lại trào lên niềm thương cha sâu sắc.
Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó, ngại khổ. Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Em vô cùng tự hào khi có một người cha như thế!
Trong gia đình, người cha luôn là ngọn núi cao ngất, là chỗ dựa vững chắc cho đứa con, là điểm tựa mỗi khi con gặp sóng gió. Không ai là không tự hào khi có một người cha như vậy phải không? Cha em không lời nói dịu ngọt, hay có những cử chỉ yêu thương như mẹ, nhưng cha chính là chỗ dựa vững vàng và chắc chắn nhất trong cuộc đời của em. Em càng hiểu rõ tình cảm ấy vào một ngày mẹ đi công tác xa nhà.
Sáng hôm đi học, cha dặn em nhớ mang theo áo mưa. Thấy trời nắng nên em vội chạy đến trường mặc kệ lời cha dặn. Chỉ một lúc sau, mây đen ùn ùn kéo tới, ngồi trong lớp mà lòng em thấy nao nao, nhớ lại lời nhắc nhở của cha, em vô cùng ân hận. Tan học, em chạy thẳng về nhà mặc cho trời vẫn cứ mưa như trút nước. Đến tối, người em nóng ran và thiếp đi trong cơn lo sợ. Cha nhẹ nhàng đắp khăn lên trán và vỗ về em. Bàn tay cha thô ráp, nhưng ấm áp lạ thường! Lúc đó, em mới hiểu được tình cha con thiêng liêng đến thế nào. Trông bề ngoài thì cha lạnh lùng lắm, nhưng trong tim cha luôn cháy lên một tình yêu vô bờ bến đối với con. Cảm ơn cha vì đã là cha của con.
Có lẽ vì thế mà em yêu cha nhất trên đời. Em mong cha mãi sống đời với em. Mỗi chúng ta ai cũng đều có cho mình một người cha suốt đời vì con thân yêu, mong muốn con được lớn khôn. Cho nên hãy biết ơn, kính trọng cha bởi vì đối với chúng ta cha đã sống cả một cuộc sống âm thầm lặng lẽ, chỉ cho mà không nhận. Cha chính là một món quà vô cùng quý giá mà thượng đế ban tặng cho chúng ta.
4.Biểu cảm về mẹ
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”.
Với em, mẹ là người vô cùng quan trọng, là người mà em yêu nhất, chẳng ai có thể thay thế được mẹ của em. Mẹ là người đã sinh ra em, nuôi nấng em trưởng thành, mẹ luôn dành cho em những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất. Có lẽ vì vậy trong gia đình, người mà em vô cùng yêu quý, kính trọng, biết ơn đó chính là mẹ. Mẹ em tên là ………….., năm nay mẹ …………. tuổi. Nghề nghiệp của mẹ là ………………..
Có thể nói mẹ em là một phụ nữ đẹp cả về hình dáng bên ngoài lẫn tâm hồn bên trong. Dáng người của mẹ dong dỏng cao, cân đối, nước da trắng hồng, mịn màng nổi bật trên khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu. Vầng trán mẹ cao rộng đôi lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Mũi mẹ dọc dừa, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh, khi cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nhưng em yêu nhất là đôi mắt của mẹ. Mẹ có đôi mắt đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến mỗi khi nhìn em. Những lúc em làm được việc tốt, đôi mắt ấy ánh lên niềm vui, niềm hạnh phúc. Và cũng từng có lúc đôi mắt ấy đỏ hoe, buồn bã khi em làm việc sai trái. Nhìn đôi mắt mẹ, em vô cùng ân hận và tự trách mình đã làm mẹ thất vọng. Mẹ em đẹp là thế, nhưng em vẫn cảm nhận được những vết hằn thời gian trên đôi tay mẹ. Đôi bàn tay gầy guộc, nhỏ bé, mong manh, nứt nẻ đã chở bao nhiêu là mưa nắng của cuộc đời. Bao nhiêu vết nứt là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Nhờ có đôi bàn tay đầy nghị lực đó đã nuôi em khôn lớn từng ngày. Mỗi lần nhìn đôi bàn tay của mẹ, em thấy yêu và thương mẹ vô cùng!
Mẹ là người không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô Tấm với biết bao công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà thật chu đáo. Dù nhà cửa có bộn bề đến mấy, nếu qua bàn tay siêng năng của mẹ thì đều trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của
gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả. Mẹ luôn dành trọn sự yêu thương và lo lắng cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng nhiều mà luôn nhẹ nhàng, ân cần nhắc nhở khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy công việc của mẹ rất bận rộn, nhưng mẹ luôn quan tâm đến chuyện học hành của em. Em đau ốm mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong khu phố, mẹ rất hòa nhã, cởi mở, thân thiện nên ai cũng quý mến mẹ. Thật vui và tự hào khi em được là con của mẹ. Em yêu mẹ nhất trên đời!
Có một kỉ niệm với mẹ làm em nhớ mãi. Hôm ấy, em đi chơi về chẳng may cái áo đứt một nút. Thế là em nằng nặc đòi mẹ mua cho cái áo mới, còn mẹ thì nói rằng: “Mẹ sẽ sửa lại nó cho con”. Nghe vậy em bèn bỏ vào phòng nằm khóc thút thít. Một lúc sau, ngó đầu ra khỏi phòng, em chợt chạnh lòng khi ấy mẹ đang khâu lại cái nút áo cho em. Nhìn dáng mẹ hao gầy, cặm cụi với từng đường chỉ mũi kim, cảm giác bàng hoàng xâm chiếm con người em. Vì sao dáng mẹ ngày càng hao gầy? Là lỗi cua thời gian, hay do sương gió của cuộc đời với những nhọc nhằn lo toan, vất vả đã in hằn vào dáng mẹ? Em thẫn thờ
nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Là em đấy ư? Một đứa con tưởng chừng đã trưởng thành mà lại vô tâm đến mức này ư? Em chợt òa khóc, muốn ôm chặt lấy mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm….”
Mẹ hy sinh cho em nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai yêu con bằng mẹ. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào như mẹ. Ôi mẹ yêu của em! Giá như em đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Mẹ là cả cuộc đời của em nên em chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu em, chăm sóc em, an ủi em, bảo ban em và để em được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho em thứ tình cảm ấy. Vì vậy, em luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và em muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
Ở đây mình có 4 bài cho bạn tham khảo nha! ^-^