LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả bài văn về: Hãy kể về kỉ niệm về tình bạn

Tả bài văn về :
Hãy kể về kỉ niệm về tình bạn
3 trả lời
Hỏi chi tiết
123
1
1
Nguyễn Nguyễn
07/02/2022 15:01:33
+5đ tặng

Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.

Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.

Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.

Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:

“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
hgthu
07/02/2022 15:02:44
+4đ tặng

Tham Khảo Nhé <3

Tôi có một cô bạn rất thân, Phương. Có phải bạn không nhỉ, chưa hẳn, mà là chị em  như ruột thịt rồi. Đó là kết quả của cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi.

Đó là một ngày mùa thu đầy nắng, tôi chuyển đến lớp mới: lớp 4C. Vì gia đình có việc nên chúng tôi buộc phải chuyển đến ở chỗ khác, và tôi có một ngôi trường mới, có một lớp mới.

Nhưng không hẳn là tôi có bạn mới. Từ nhỏ, vì một tai nạn xe mà một mắt tôi không thể nhìn được nữa, trông rất đáng sợ. Bước vào lớp, một con mắt cũng đủ để thấy ánh mắt sợ hãi, kì thị của các bạn đối với tôi. Sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra rồi. Và tôi được xếp chỗ ngồi cạnh bạn lớp trưởng, Phương.

Và tôi nghĩ mình đã có một người bạn tốt. Phương rất vui vẻ, hòa đồng và vui tính. Cậu ấy vui vẻ chào mỗi khi gặp tôi, cho tôi mượn sách vở và đồ dùng học tập. Vì vậy, mặc dù các bạn không thân thiện lắm đối với tôi nhưng tôi vẫn thích đến trường, vì tôi cũng có bạn để vui chơi, tâm sự. Tôi kể cho Phương nghe về những chuyện nơi tôi từng sống, các bạn ở đó và cả những chuyện tôi được nhận quà, chuyện lặt vặt của cuộc sống. Khi ấy, Phương mỉm cười nhẹ nhàng.

Một ngày, khi bước vào lớp sau khi đi vệ sinh, tôi nghe các bạn túm lại chỗ tôi.

-Sao cậu lại chơi với đứa một mắt thế kia?- Một đứa con trai hỏi

-Trông nó khiếp đi được! Cậu không sợ à?- Một đứa khác nói thêm

Tôi hồi hộp nghe câu trả lời của Phương. Tôi cũng muốn nghe lí do. Phương cười nhẹ:

-Mình chỉ làm vậy vì cô giáo dặn phải đối tốt với nó. Nếu không nó mách cô thì sao?

Các bạn “À” một tiếng, còn tôi thì đứng sững lại. “Thì ra là thế, lí do chỉ đơn giản vậy thôi à?” Nước mắt tôi trào ra thành dòng ở hai gò má. Tim tôi đau thắt lại. Nó là cảm giác gì đây? Đúng lúc ấy, Phương thấy tôi. Rồi cả lớp quay phắt lại. Tôi sợ hãi, tôi cô đơn, và tôi chạy phắt đi.

Tôi chạy về nhà. Tôi trốn trong phòng mấy ngày liền để khóc, bố mẹ hỏi cũng không trả lời. Tôi cũng không đi học, tôi sẽ chẳng bao giờ đi học nữa. Tôi có bạn đâu mà đi, đi làm gì nữa cơ chứ?

Nhưng ngày thứ tư, có người đến, là Phương.

-Cậu đến đây làm gì nữa? Tớ không cần cậu thương hại. Không cần đâu!

Nước mắt tôi lại tuôn. Nhưng Phương còn khóc to hơn cả tôi nữa.

-Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã làm vậy với cậu. Tớ đã sai rồi. Nhưng cậu bỏ đi, tớ mới biết cậu quan trọng nhường nào. Cậu thực sự là bạn, là một phần của tớ. Mong cậu có thể tha thứ cho tớ.

Phương cúi mặt, nước mắt nhỏ xuống đất. Tôi chạy đến, ôm lấy Phương. Hai đứa cùng khóc, biết bao nhiêu lâu mà không nói một lời nào.

Sau buổi hôm đó, chúng tôi đi đâu cũng có đôi có cặp. Không chỉ tôi nói, mà cả Phương cũng kể chuyện cho tôi, thuyết phục các bạn chơi với tôi. Và tôi lại có ngôi nhà mới.

Chỉ hơn một năm, mà chúng tôi như hai đứa sinh đôi không thể tách rời. Bây giờ và sau này, chúng tôi vẫn sẽ là những người bạn, chị em tốt.
-------------------------------------------------------
" Có đi qua những bão giông, có nếm trải đắng cay của cuộc đời mới giúp bạn có được sự mạnh mẽ, có thể giải quyết được những khó khăn. Đến sau này gặp phải chuyện tương tự cũng không hề làm khó được bạn. "
Tặng cậu câu hay để luôn học tốt và hạnh phúc :D

1
1
Hiển
07/02/2022 15:04:22
+3đ tặng

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viện.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất
Trắc nghiệm Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư