Nhân vật Ông Đồ đem lại cho chúng ta cái cảm giác xao xuyến, xót xa, một sự thương thương cảm vô cùng to lớn khi nhìn lại hình ảnh ông đồ trong hoàn cảnh bị lãng quên bởi thời gian. Trông ông, thân hình gầy yếu lặng lẽ dưới gió rét, sương buôn, vẫn cố chờ cho đến khi có người nhờ mình thuê viết. Trong thời hưng thịnh, ông đồ là 1 người được mọi người yêu thích, những đường bút nhẹ nhàng như rồng bay phượng múa làm cho mọi người phải xiêu lòng, thế nhưng bây giờ điều đó đã trở nên xao lãng đối với mọi người. Thế là cứ năm này qua năm khác, thân già yếu này vẫn ngồi bên đường chờ người đến thuê viết, nhưng không chẳng có ai chú ý đến ông, chỉ nhìn thấy những khuôn mặt đầy dẫy sự xa lánh của mọi người . Ông đồ già rồi cũng đã đi rồi, hình dáng gầy gò ốm yếu của ông không còn nữa. Hình ảnh ông đồ đã mãi không còn trong tâm trí mọi người nữa, hình ảnh mà tất cả mọi người đã từng rất kính trọng trước đây