Trả lời:
Câu văn miêu tả đồ vật:
Trước đây, tôi không phải là cái tách trà xinh xắn. Tôi vốn là một miếng đất sét đỏ. Một hôm, ông chủ dem tôi nhào nặn, đập dẹt ra, rồi nhào, rồi lại đập dẹt. Tôi sợ quá, hét lên : “Buông tôi ra !", nhưng ông ấy chỉ cười: "Chưa được đâu". Sau đó tôi bị đặt lên một cái bàn xoay liên tục, đến mức tôi phải kêu oai oái : “Dừng lại ! Tôi chóng mặt lắm !" nhưng ông ấy chỉ nói : “Chưa đâu". Rồi ông đưa tôi vào lò nung, nóng khủng khiếp. Tôi bị đập vào thành lò bồm bộp nhưng chỉ nghe tiếng ông nói : "Vẫn chưa được đâu !"...
Một lúc lâu sau, tôi được lôi ra khỏi lò nung và được đặt trên kệ cho nguội dần. Tôi cảm thấy thật dễ chịu. Nhưng ngay sau đó, con người khó tính kia lấy chất lỏng quét lên bên ngoài người tôi, thật là khó thở ! Tôi bị đặt vào cái lò nóng gấp đôi lần trước. Tưởng chết ngạt đến nơi, tôi khóc lóc, van xin nhưng ông chủ vẫn kiên quyết : "Chưa đâu !". Chẳng cònhi vọng gi, tôi đành buông xuôi theo số phận.