Khắp dải đất Việt Nam, có một loài cây vô cùng quen thuộc với các làng quê, đó là cây chuối. Thân chuối to như cái cột nhà, màu xanh non, bóng loáng.
Những bẹ chuối già màu nâu nhạt, khi đã già héo vẫn nán lại, che chở cho con cháu trước mưa bão. Củ chuối to, rắn chắc, từ củ chuối ấy những cái rễ nhỏ bằng đầu ngón tay, như những con rắn vươn ra cắm xuống mặt đất nuôi cây. Lá chuối to, màu xanh non, xòe ra bốn phía. Búp chuối vươn ra từ chính giữa tàu lá, kiêu hãnh như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời. Chuối đứng thành từng bụi, cây trưởng thành đứng che chở cho những cây non vươn lên.
Em rất thích nhìn ngắm những cây chuối từ từ lớn lên, rồi ra hoa, kết quả. Chuối có quả quanh năm. Hoa chuối màu tím đậm, lúc đầu còn bé, từ từ lớn lên nghiêng hẳn về một bên. Rồi những bẹ hoa dần dần hé mở rồi tàn hơi, để lộ những quả chuối bé tí, màu trắng vàng hơi xanh, đầu còn gắn một bông hoa nhỏ, xếp sát nhau tạo thành nải chuối. Dần dần, quả chuối lớn dần, ngả sang màu xanh đậm. Cây chuối vì “đứa con” buồng chuối nặng chĩu mà nghiêng hẳn về một bên, nhưng vẫn gồng mình trước nắng gió nâng niu đàn con. Rồi ngày nó chờ đợi cũng đến, cả buồng chuối chín vàng, đưa hương bay xa.
Đó cũng là lúc cây chuối “từ giã cõi đời”. Mẹ em thường cắt những nải chuối vàng ươm ấy, đem biếu hàng xóm xung quanh. Còn thân chuối thì đem thái cho lợn ăn. Em rất thích ăn chuối, vị quả chuối ngọt thanh, bùi bùi trong miệng ăn rất thích. Em rất yêu quý cây chuối.