Bài thơ “Mưa” của Trần Đăng Khoa là bài thơ tả cảnh độc đáo. Xuyên suốt bài thơ là hình ảnh vạn vật đất trời bị biến đổi bởi cơn mưa rào bất chợt. Và nổi bật trên cái phông nền nghiêng ngả vì mưa của bài thơ, hình ảnh con người hiện lên thật đẹp.
Hình ảnh “Đội sấm”, “đội chớp”, “đội cả trời mưa” được tác giả miêu tả thật chân thực mà tinh tế . Ba ý thơ được tách riêng thành ba dòng, điệp từ “đội” được lặp lại ba lần, điều đó vừa thể hiện cái dữ dội của trời mưa vừa bộc lộ tư thế hiên ngang của người cha. Ông đi cày về, trên vai còn vác chiếc cày, bàn tay còn dắt con trâu, hình ảnh ấy bước ra từ cái dữ dội, ì ầm đáng sợ của cơn mưa rào. Đó là hình ảnh người nông dân có tầm vóc lớn lao, tư thế vững vàng, hiên ngang như một vị thần đội trời đạp đất có sức mạnh có thể sánh với thiên nhiên. Người bố trong bài thơ “Mưa” còn là đại diện cho hình ảnh con người trước sự dữ dội, khắc nghiệt của thiên nhiên. Cơn mưa ập xuống, tất cả vạn vật biến đổi: mía nghiêng ngả, kiến rời tổ, mối vỡ tổ,… Chỉ duy con người vẫn vững vàng với công việc khai thác, chinh phục tự nhiên, bắt tự nhiên phải phục vụ mình .
Hình ảnh con người trong bài thơ thật kiêu hãnh!