Nay xa cách lòng tôi luôn tường nhỏ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoảng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,
Tôi thấy nhỏ cái mùi nóng mặn quá!
Nhở quê hương là nhớ màu xanh của nưỚC, màu bạc tươi ngon của cả, màu vôi bạc phếch
của cánh buồm, là nhỏ con thuyền làng chài rẽ sóng ra khơi, là nhở cái mùi nóng mặn quả
trong hương vị của biển. Chữ thoảng trong câu vừa gọi tà hình bóng con thuyên ra khơi mở
dân nơi cuối biển vừa thể hiện niềm tưởng nhớ trong hoài niệm của tác già.
Vậy tại sao đoạn thơ ấy lại có thể đi sâu vào tám hồn độc già? Tố Hữu đã ca ngợi thơ Tế
Hanh là những câu hát yêu thương, còn nhà thơ Xuân Diệu thì cho rằng nó như một dòng
suối nhỏ nhưng là nguốn tình cảm trong lành và bên vững. Đọc bài Quê hương của Tế
Hanh ta cảm thấy yêu thơ và tâm hồn thơ của Tế Hanh. Với ông những cảnh sắc về bâu
trời, dòngsông, cánh buồm, bến đỏ, con cả. là màu sắc, là hương vị là hình bóng thân yêu
của quê nhà. Hình tượng thơ của Tế Hanh tuy binh dị mà rất có tinh. Những nét nhán hóa
trong bài thơ Quê hương rất sáng tạo và hấp dẫn người đọc. Đó chính là diểm nhấn giúp
bài thơ giàu tinh cảm và cảm xúc Nó làm cho khổ thơ ấy mang một nỗi nhớ quê hương
nước nhà của tác già. Tình cảm ấy, làm sao có thể phai nhạt ?