Đã bao giờ bạn dừng lại giữa dòng đời hối hả từng ngày mà tự hỏi, liệu ta đã sống hay chỉ đang tồn tại? Liệu ta đã sống sao cho đáng một cuộc đời? Dù bạn chưa từng hay đã từng như thế, thì cũng hãy thử một lần lắng nghe bài hát “Để gió cuốn đi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vào một ngày nào đó không vội vã, để lắng lòng mình vào câu hát “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng… Để gió cuốn đi”.
Câu hát quen thuộc này hẳn nhiều người đã từng nghe ít nhất một vài lần. Nhưng không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa đích thực mà tác giả muốn gửi gắm. Mỗi người sẽ có một cách hiểu thật khác, vì cuộc sống là muôn màu.
Hãy bắt đầu suy nghĩ từ câu hát đầu “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng”. Chúng ta sống trong đời đâu chỉ là những cá thể riêng biệt, đơn lẻ. Chúng ta sống giữa mọi người, giữa đất trời cây cỏ. Giữa chúng ta luôn có những mối liên kết mật thiết. Và trong cộng đồng luôn tồn tại song song cái xấu – cái tốt. Con người muốn tồn tại phải vượt qua những khó khăn thử thách cám dỗ của cuộc đời. Nhưng để sống, thực sự sống đúng là một con người thì cần hơn cả là vượt qua được cái bản ngã sinh tồn nhiều lúc xấu xa và phi nhân bản, để dành cho nhau những “tấm lòng”. Tấm lòng ở đây là điều tồn tại trong mối quan hệ giữa người với người, có thể là sự yêu thương, cũng có thể là trách nhiệm. Ông bà ta đã dạy, người với người sống với nhau cần nhất là tình nghĩa. Tình trong cách đối xử với nhau, nghĩa trong cách sống cùng nhau giữa cuộc đời. Tôi cũng đã từng nghe một câu nói:” Yêu thương có sức mạnh hóa giải mọi khổ đau”. Đúng vậy. Chính tình yêu thương vô bờ của mẹ của cha đã nâng đỡ và giúp chúng ta vượt qua từng trận ốm, cơn sốt, và hơn cả là trưởng thành lên từng ngày. Và hãy thử nghĩ xem, nếu một ngày yêu thương biến mất, không còn những nụ cười, những ánh mắt trìu mến dành cho nhau của người thân, bạn bè, chẳng phải con người chúng ta cũng chỉ còn là những vật-thể-sống thôi sao?Mỗi chúng ta sẽ lựa chọn cho mình cách sống riêng, lí tưởng riêng. Cuộc đời mỗi người sẽ có những ngã rẽ khác nhau. Nhưng hãy sống thật xứng đáng, sống để biết rằng mình đang sống chứ không chỉ tồn tại trên đời.