Ngày xưa, xưa thật là xưa, vị thần của các loài hoa bay xuống Trái Đất để tìm loài hoa Cô yêu thích nhất. Cô đi khắp các cánh đồng, các khu rừng và cả các khu vườn. Trong khu vườn nọ, Cô gặp hoa Tulip sặc sỡ với toàn màu đỏ và cam, đứng ngạo nghễ và kiêu hãnh. Cô hỏi Tulip: “Này Tulip, em muốn sống ở đâu cả đời?”. Tulip dõng dạc nói: “Tôi muốn sống trong chậu kiểng với thảm cỏ xanh mượt làm nên. Ở đó, màu sắc của tôi sẽ nổi bật. Mọi người sẽ phải trầm trồ than phục vẻ đẹp của tôi”.
Vị thần hoa thất vọng vì sự ngạo mạn của Tulip và quay sang hỏi hoa hồng câu hỏi tương tự. Hoa Hồng đáp: “Em chỉ muốn sống bằng cách leo trên bờ tường lâu đài thôi. Bởi vì em yếu đuối và mong manh lắm, không thể tự đứng 1 mình. Em cần có sự giúp đỡ và che chở”.
Thần Hoa lại buồn bã quay đi và gặp hoa Violet trong một khu rừng. Cô lại hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”. Violet nói ngay: “Tôi muốn ở đây, giữa các tán rừng, nơi có dòng suối làm mát chân tôi, nơi cây cối giúp sắc tím của tôi không bị sức nóng ánh nắng phá huỷ”.
Một lần nữa, Thần Hoa lại thất vọng đi tiếp cho đến khi thấy hoa Bồ công anh cứng cỏi có sắc màu vàng giữa đồng cỏ. Cô hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Bồ công anh từ tốn trả lời: “Em muốn sống ở nơi trẻ em có thể tìm thấy em và mang em đến trường, nơi mà chúng có thể chơi đùa với em. Em muốn sống ven đường, trên đồng cỏ, giữa những bức tường đá trong thành phố để mọi người có thể thư giãn với màu sắc của em”.
Thần Hoa hài lòng với sự tốt bụng của Bồ công anh, Cô nói: “Em chính là loài hoa đáng yêu nhất. Em sẽ nở khắp nơi từ mùa Xuân cho đến mùa Thu và em sẽ là Hoa của trẻ con”.
Kể từ đó, Bồ công anh được đặc quyền nở sớm và có thể sống khắp nơi từ bờ tường, cánh đồng, cạnh túp lều… với sức sống bền bỉ, hạnh phúc.