Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy tả lại Bác Hồ kính yêu trong ngày trọng đại ấy

bác hồ kính yêu luôn sống trong trái tim của mỗi người dân Việt Nam. Hình ảnh người luôn được hiện lên trong mỗi giấc mơ, trong mỗi bản nhạc và khi em đến em đến trường. Hình ảnh và những lời nói gần gũi đầy tình yêu thương của ngưởi: " Tôi nói đồng bào có nghe rõ không" Tại quảng trường Ba Đình lịch sử đã để lại trong em ấn tương sâu sắc nhất. Bằng trí tưởng tượng phong phú và hiểu biết của em về Bác, em hãy tả lại Bác Hồ kính yêu trong ngày trọng đại ấy. 
cần gấp, phải đủ ba tiêu chuẩn 
-Không chép mạng
-Bài phải dài
-Mở bài sáng tạo
1 trả lời
Hỏi chi tiết
552
1
0
okok
14/04/2022 20:11:03
+5đ tặng

Năm nay bác cũng ngoài 50 tuổi rồi nhưng trông bác còn khỏe mạnh và nhanh nhẹn như thanh niên trai tráng. Bác có dáng người cao, không hề có bụng bia, chắc do bác siêng năng tập thể dục. Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bạnh ra và đôi mắt hiền từ khiến cho lũ học trò chúng em rất ấn tượng. Bác hay mặc bộ đồng phục màu xanh lơ, trên ngực đeo phù hiệu của trường, cầu vai có 3 sọc vàng trông rất uy nghi. Mỗi ngày, công việc của bác đều giống nhau từ việc đóng, mở cửa, quét dọn các lóp học và sân trường, chăm sóc bồn hoa, cây cảnh,… thì bác phải tiếp xúc với rất nhiều người từ các thầy cô đến học sinh và khách đến trường. Tuy nhiên, lúc nào bác cũng rất cởi mở, vui vẻ, hoạt bát và làm việc tận tụy như một chú ong thợ phục vụ mọi người không biết mệt mỏi.

Giọng nói của bác dõng dạc, truyền cảm hứng thấu vào lòng người. Những phụ huynh nào vào trường chưa biết lối đi, bác ôn tồn, vui vẻ hướng dẫn nơi để xe và vào văn phòng để gặp thầy cô giáo liên hệ công việc. Đến buổi tan học, bác thường ra nơi cổng trường hướng dẫn, phân luồng cho xe lưu thông, tránh bị kẹt xe nơi công cộng.Bác Tường là người rất yêu công việc của mình. Bác sống có trách nhiệm nên được tất cả mọi người đều yêu mến. Em học được ở bác đức tính cẩn thận, chu đáo với công việc.


Đến buổi tan học, bác thường ra nơi cổng trường hướng dẫn, phân luồng cho xe lưu thông, tránh bị kẹt xe nơi công cộng.

Người gắn bó với chúng em ở ngôi trường tiểu học này không chỉ có các thầy cô, bạn bè mà còn có cả bác bảo vệ nữa. Bác là người giữ cho ngôi trường của em đảm bảo an toàn, bình yên. Với em, bác bảo vệ như một người hùng giữ trường vậy.

 

Em không rõ bác đã gắn bó với ngôi trường này từ bao giờ, chỉ biết là khi em chập chững bước chân vào trường thì đã thấy bác. Bác năm nay gần 60 tuổi rồi, nhưng trông bác vẫn còn phong độ lắm. Dáng người bác cao và đậm trông rất khỏe khoắn. Đôi tay của bác to và chắc nịch. Vậy nên mỗi lần bác gõ trống, em đều nghe thấy tiếng trống to, giòn giã và dứt khoát. Em rất thích ngắm nhìn khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bác. Mỗi lần chúng em đi qua cổng trường chào bác, bác đáp lại với một nụ cười rất tươi. Tuy nhiên, nếu có học sinh vi phạm như trèo cây, xả rác bừa bãi hay nói tục thì khuôn mặt bác nghiêm lại. Đôi mắt của bác đen, ẩn dưới đôi lông mày rậm. Vầng trán của bác cao, mỗi khi bác cười bác hay nhíu mày nên những vết nhăn trên trán lại xuất hiện.Bác là một người rất tận tâm với công việc. Hàng ngày, bác đánh trống báo hiệu giờ vào lớp. giờ tan học rất chính xác. Nhiều lúc lười học, em mong ngóng tiếng trống tan học của bác biết bao nhiêu. Ban ngày, bác ngồi ở bốt bảo vệ cổng trường, không cho học sinh nào trốn tiết hay bỏ ra ngoài đi chơi, cũng không để cho người không có phận sự vào trường học. Đến chiều tối, khi tất cả đã về hết chỉ còn lại bác với ngôi trường thì bác cầm chiếc đèn pin đi dọc hành lang các lớp học để kiểm tra. Công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, tinh thần trách nhiệm cáo và có sức khỏe bền bỉ. Bởi ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa, bác đều phải đi tuần quanh trường. Đôi khi thấy những bạn học sinh cá biệt trèo bàn ghế, phá hỏng đồ của trường bác nghiêm khắc phê bình. Cũng nhờ có bác mà cây cối trong trường luôn xanh tốt.Trường em, ai cũng yêu quý bác. Nhờ có bác mà ngôi trường của em luôn an toàn, bình yên, rộn rã tiếng cười thơ trẻ vì đã có bác bảo vệ.


Nhờ có bác mà ngôi trường của em luôn an toàn, bình yên, rộn rã tiếng cười thơ trẻ vì đã có bác bảo vệ.

Ngôi trường từ bao giờ đã trở thành ngôi nhà thứ hai, là một phần của tuổi thơ mỗi người. Nơi đó là sân trường rộng lớn, nơi có hàng cây thoáng mát, có bạn bè thầy cô. Có cả những con người, cùng với thầy cô, lặng lẽ nhìn những lứa học trò chúng tôi khôn lớn: bác bảo vệ trường tôi.

 

Bác bảo vệ trường tôi tên là Nam. Coi bác như một người thân trong đại gia đình, chẳng bao giờ để ý tên đầy đủ bác là gì, chỉ đơn giản là bác Nam, cũng không ai gọi là bác bảo vệ. Trải qua 60 mùa xuân trên cuộc đời, bác có dáng người mảnh mai, không cao lớn cũng chẳng phải người to khỏe như mọi người hay tưởng tượng khi nghĩ đến những người bảo vệ. Nước da ngăm đen, rám nắng cùng chiếc áo màu xanh lam huyền thoại xắn đến khuỷu tay, đôi dép cao su đã cũ và chiếc mũ cối cũng xanh luôn ở trên đầu, dù ở xa, chúng tôi cũng có thể nhận ra bác rồi. Hiền từ và dễ gần ngay từ cái gặp đầu tiên là những điều mọi người có thể thấy ở bác. Có lẽ bởi khuôn mặt quá nhân hậu và chân chất ở bác? Khuôn mặt đã sạm đi vì những “sương gió dạn dày”, những nếp nhăn đã rõ rệt qua thời gian và tuổi tác cũng khiến người ta hiểu và thêm kính trọng bác hơn. Cha ông thường nói: con người đẹp nhất là ở con mắt, có đúng với con trai không? Nhưng tôi thấy nó đúng với bác Nam. Đôi mắt bác nheo lại, nhưng vẫn có thể thấy từ đó sự ấm áp và nhẹ nhàng đến lạ kì, như ánh nắng mùa xuân, không chói chang, gay gắt mà có sức mạnh đến lạ kì làm hồi sinh vạn vật. Đôi mắt ấy hình như còn có cảm xúc nữa. Đôi mắt nheo lại khi vui sẽ khác với đôi mắt nheo lại thất vọng khi thấy chúng tôi làm gì không đúng. Và khi ấy, chúng tôi biết mình phải xin lỗi và làm nũng với bác. Đôi tay bác nhỏ nhắn, những vệt gân xanh nổi lên rõ rệt nhưng cứ như có sức mạnh siêu nhiên vậy, có thể khiêng và bê mọi thứ nặng hay giúp đỡ mọi người bất cứ khi nào cần.Vì thế mọi người ai cũng rất yêu quý bác. Các thầy cô đều rất kính trọng và yêu mến bác. Còn lũ học trò chúng tôi, bác chẳng khác gì người trong nhà vậy.

Bác Nam từng là cựu chiến binh, tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ oanh liệt của đất nước. Bác có một căn phòng nhỏ ở giữa hai dãy nhà, đó chính là nhà ở của bác, cũng là nơi trú ngụ và vui chơi của chúng tôi ở trường học. Phòng bác có rất nhiều thứ để chơi: cây cảnh, các dụng cụ của bác, những bi nước thời chiến và cả những câu chuyện của bác nữa. Lũ trẻ chúng tôi thường quây quần bên chiếc giường nhỏ của bác để nghe bác kể chuyện. Đó không phải chỉ là câu chuyện kể, đó là những thước phim sống động trong đầu chúng tôi với âm thanh là giọng nói trầm ấm của bác, là những khoảnh khắc thót tim khi đối đầu với địch, là những giây phút hạnh phúc khi được hát ca bên đồng đội, là sự xót xa khi thấy đồng đội của mình phải ngã xuống, mãi mãi, …

 

Khi chúng tôi cười, khi chúng tôi hồi hộp, khi chúng tôi lại khóc. Bác chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, và mỉm cười. Không biết bác mỉm cười gì nhưng chúng tôi cũng cười và thấy rất hạnh phúc. Đó chính là lí do tại sao chúng tôi lại yêu mến bác như thế.

Thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ nếu phải xa ngôi trường này, phải xa bác Nam, thì chúng tôi biết phải làm thế nào đây. Chắc sẽ buồn lắm. Nhưng bác lại hiền hậu nói: “Chỉ cần chúng ta luôn nghĩ đến nhau, thì ở đâu cũng đâu có quan trọng đâu nhỉ?”


Hiền từ và dễ gần ngay từ cái gặp đầu tiên là những điều mọi người có thể thấy ở bác.

Trong cuộc sống xung quanh em, em đã tiếp xúc và làm quen với rất nhiều người: những người hàng xóm thân quen, những bạn, những bè nơi trường lớp gắn bó, thầy cô đã dạy dỗ em… Nhưng có lẽ nơi mái trường thân yêu này, em nhớ nhất là bác bảo vệ trường em.

 

Bác bảo vệ trường em đã ngoài 50 tuổi rồi. Nhà bác gần trường, mà bác cũng rảnh rỗi nên đã làm bảo vệ ở trường em. Mái tóc bác đã dần xuất hiện những sợi tóc bạc. Những sợi tóc màu trắng xen vào giữa những sợi tóc đen khiến chúng em nhìn thấy mà vô cùng buồn bởi đó là dấu hiệu của tuổi già, rằng bác đang già đi, đang dần nhiều thêm tuổi nữa.Khuôn mặt vuông chữ điền của bác vô cùng phúc hậu. Đôi mắt đã dần xuất hiện những vết chân chim quen thuộc mà em vẫn thấy ở trên đôi mắt của bà nội, dần xuất hiện vệt mờ của thời gian chạy qua. Nhưng dù vậy, bác vẫn còn nhìn rõ lắm, bác còn nhớ rõ mặt em chỉ sau 1 lần gặp mặt đấy. Khi bác đọc báo đều sẽ đeo một cặp kính lão để có thể nhìn thấy chữ rõ hơn. Bác lúc nào cũng cười, tiếng cười vô cùng vui vẻ, như theo gió mà truyền tới cho người khác niềm vui vậy. Làn da sạm đi vì nắng của bác đã dần xuất hiện những vết đồi mồi mờ mờ. Dù vậy nhưng bác vẫn còn khỏe mạnh lắm. Hằng ngày, bác vẫn đi hết các lớp học để kiểm tra xem các lớp đã tắt điện, tắt quạt sau khi ra về chưa. Hằng ngày bác vẫn cho đàn cá vàng trong hồ nước của nhà trường ăn đầy đủ, tưới nước cho vườn hoa của trường. Những công việc nhỏ nhưng lại tốn khá nhiều sức vì phải di chuyển nhiều lại luôn được bác làm tốt. Những buổi chiều bố mẹ đón muộn, em cùng một vài bạn khác đứng chờ ở cổng trường, bác đều gọi chúng em vào phòng bảo vệ ngồi cho đỡ mỏi chân. Khi ấy, chúng em đều vui vẻ chuyện trò với bác mà quên mất cả tiếng gọi của bố mẹ ngoài kia. Bởi những câu chuyện của bác hấp dẫn chúng em vô cùng. Bác trước khi làm bảo vệ ở trường, khi đất nước có chiến tranh, bác chính là một người lính quả cảm và anh dũng mà chúng em chỉ được biết đến qua những bài học lịch sử. Những câu chuyện về chiến tranh, về tình người tại thời điểm khắc nghiệt khi ấy của bác như một thước phim quay chậm, đưa chúng em ngắm nhìn khung cảnh đất nước lúc bấy giờ.

 

Em rất yêu quý bác bảo vệ trường em. Bởi hiện tại, bác không chỉ đơn thuần là một bác bảo vệ trong trường nữa, mà còn là người mang tới cho chúng em những câu chuyện đời thường, những bài học từ câu chuyện ấy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo