Câu chuyện này gợi cho người đọc trở về tuổi thơ. Chơi với lũ trẻ con trong xóm, chơi giữa trưa hè đến đen cả mặt, rồi cả những trận đòn roi… Nó gợi lại những kí ức trẻ thơ nhừ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ta nhận ra khi đọc xong cuốn sách là người tốt chưa chắc đã được hạnh phúc. Kẻ khôn lại chắc được hưởng hơn. Người khổ chưa chắc đã thấy mình khổ và người hạnh phúc chưa chắc đã thấy mình hạnh phúc. Thằng Tường luôn vui vẻ giúp việc nhà thay anh. Vì anh nó bận học bài và nó tự thấy nó học không giỏi. Thế mà nó vẫn vui vẻ, vô tư không một lời than thở. Đấy là người khổ chưa chắc đã thấy mình khổ. Thằng anh được chăm lo để học hành hơn, nhưng đôi lúc lại tự thấy ăn năn. Đó là thấy sướng mà không thực sự sướng, là người sướng chưa chắc đã thấy hạnh phúc. Vì vậy, bài học rút ra là mọi thứ sướng vui khổ đau hay hạnh phúc đều là tuỳ từng góc độ, trải nghiệm của mỗi người mà thôi. Nếu muốn bản thân vui, thì hãy lạc quan và yêu đời, nhìn đời với con mắt tích cực hơn.