Xưa, ở một làng nọ, có hai anh em tên là Non-bu và Heng-bu. Người em là Heng-bu tốt bụng, hiền lành. Còn người anh Non-bu thì xấu tính, tham lam. Non-bu giành hết tài sản cha để lại. Heng-bu không có gì, nhưng vẫn chăm chỉ làm lụng, không oán trách gì. Một năm, trời làm lũ lụt, mùa màng thất bát, Heng-bu lâm vào cảnh ngặt nghèo, chàng đến xin anh trai giúp đỡ. Nhưng người anh đã quát tháo và đuổi Heng-bu đi. Khi mùa xuân đến, Heng-bu và vợ đã cứu giúp một con nhạn non khi nó bị thương. Thời gian trôi đi, bỗng một ngày con chim nhạn đã được Heng-bu cứu chữa trở về, nó tặng cho chàng một hạt bầu. Anh gieo hạt xuống đất. Khi cây bầu ra quả, Heng-bu bổ ra thì nhận được toàn vàng bạc. Tin đồn đến người anh. Non-bu đến tận nhà để hỏi, rồi làm theo. Người anh độc ác kéo một con nhạn ra khỏi tổ và bẻ gẫy chân nó, rồi bôi thuốc cho nó. Mùa xuân sau đó, con nhạn bị Non-bu quay trở lại và cũng tặng anh ta một hạt bầu. Nhưng khi cây bầu ra quả, người anh đem bổ quả bầu ra thì toàn là các tráng sĩ xông ra vung gậy đánh anh ta, bọn cướp hung tợn và lũ yêu tinh. Non-bu giờ đây trở thành một tên ăn mày, bị trừng phạt thích đáng. Heng-bu nhân hậu, tốt bụng biết tin, liền đến mời gia đình anh về sống cùng mình, người anh sau đó ôm lấy em khóc nức nở.