Đọc Lão Hạc của nhà văn Nam Cao, ai trong chúng ta cũng sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của lão. Một cái chết đầy đau đớn và dữ dội. Cái chết của lão Hạc không phải là sự manh động, tiêu cực. Lão đã rất bền bỉ, đã gắng để sống: "Luôn mấy hôm, tôi thấy lão Hạc chỉ ăn khoai. Rồi thì khoai cũng hết. Bắt đầu từ đấy, lão chế tạo được món gì, ăn món ấy. Hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, với thỉnh thoảng một vài củ ráy hay bữa trai, bữa ốc" mà không được. Đây chính là bi kịch, bi kịch của cuộc đời lão Hạc. Nếu không muốn sống thì lão đã không phải cố duy trì sự sống bằng mọi cách như thế. Nhưng lão lại chọn cho mình cách chết thật sự dữ dội, chết bằng bả chó. Chính xã hội thực dân nửa phong kiến đen tối đã đẩy cuộc sống người nông dân đến đường cùng; cái nghèo khó, cùng cực đã đẩy lão Hạc đến một lựa chọn đau đớn, nghiệt ngã.