Trong tác phẩm “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, “Chị em Thúy Kiều” chính là đoạn trích biểu hiện rõ nhất tài năng miêu tả nhân vật của Nguyễn Du. Bằng bút pháp nghệ thuật ước lệ tượng trưng, lấy vẻ đẹp của thiên nhiên gợi tả vẻ đẹp con người, Nguyễn Du đã khắc họa rõ nét vẻ đẹp Thúy Vân. Ngay từ những câu thơ đầu tiên trong đoạn trích, Nguyễn Du đã khái quát vẻ đẹp của “hai ả tố nga”: “Mai cốt cách, tuyết tinh thần”, đó là vẻ đẹp của sự duyên dáng, thanh cao và trong trắng của người thiếu nữ. Sau đó tác giả đi vào phác họa chân dung vẻ đẹp của Thúy Vân. “Vân xem trang trọng khác vời”, vừa là lời giới thiệu, vừa là lời khẳng định, nhấn mạnh vẻ đẹp thanh cao, trang trọng, quý phái của Thúy Vân. “Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”, người thiếu nữ Thúy Vân toát lên vẻ đẹp phúc hậu, tròn đầy qua khuôn mặt như ánh trăng rằm, nét lông mày nở nang như ngài. “Hoa cười ngọc thốt đoan trang”, câu thơ nói lên vẻ đẹp thanh tú, tao nhã của nàng Vân, nụ cười của nàng như bông hoa đang nở, giọng nói của nàng trong trẻo ví như “ngọc thốt”. Ở nàng toát lên vẻ đẹp của một người con gái, người phụ nữ trang nghiêm, đứng đắn. Nếu như ban đầu vẻ đẹp của được ví tựa như hoa như ngọc, như trăng thì đến đây, vẻ đẹp của nàng còn vượt lên trên vẻ đẹp của tạo hóa: “Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”, những thứ đẹp đẽ của tự nhiên đã phải cúi đầu chào thua trước vẻ đẹp của nàng. Mây cũng phải thua mái tóc đen óng ả bồng bềnh, tuyết xin nhường màu trắng của làn da nàng. Vẻ đẹp của Thúy Vân khiến cho tự nhiên phải tìm cách hòa hợp, nhường nhịn trong êm đềm, điều đó cho thấy dự cảm về cuộc đời nàng sẽ là một cuộc đời bình lặng, êm ấm, hạnh phúc.