Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Có lẽ bạn đọc không xa lạ gì với người cha của tôi, lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao. Còn tôi, tôi là đứa con trai của cha, đứa con trai đã bỏ đi đồn điền cao su chỉ vì phẫn chí do không lấy được vợ. Nhưng nay tôi đã trở về, đã trở về trong tư cách một anh lính cách mạng thăm cha. Và rồi, tôi đã gặp ông giáo và chia sẻ, tâm sự
Về làng, tôi thấy làng sao mà khác quá. Tôi đã phải dò hỏi mãi mới thấy được những lũy tre làng thân quen hiện ra trước mắt mình. Mùi hương làng quê sau bao năm tôi đi xa vẫn quẩn quanh. Tôi tìm đến nhà của mình nhưng lạ quá. Tôi đã đi một lúc rồi mà không thấy gian lều quen thuộc kia đâu, cũng chẳng thấy cha tôi cùng với con chó và khi xưa tôi đã mua tặng cha trước ngày ra đi.
Bỗng chốc, tôi nhìn thấy một ông già râu tóc đã có phần điểm bạc. Và khi nhìn thấy tôi, có vẻ ông xúc động lắm thay. Trời ơi, đó là ông giáo - người hàng xóm thân thiết của gia đình tôi, người bạn của cha tôi. Ấy vậy mà tôi lại không nhận ra. Tôi ngay tức khắc chạy lại chào ông giáo. Nhìn thấy tôi, sự xúc động trong ông nhân lên nhiều lần vì dường như ông nghẹn ngào và có nhiều lời muốn nói với tôi lắm thay.
Ông giáo thấy tôi rồi vỗ vai tôi và bảo tôi đi vào nhà. Tôi chưa kịp hỏi han gì nhưng thấy thái độ vội vã sự xúc động trong ông khiến tôi cũng không dám phản ứng gì nhiều. Trong tôi lúc này là nghìn câu hỏi về cha, về gia đình. Thấy ông giáo đi vào trong nhà, nghẹn ngào cầm ra khế ước đất, cầm ra một ít tiền và ông bảo với tôi:
_Đây là tiền mà cha anh đã để lại cho anh đấy.
Thấy tôi ngỡ ngàng, ông tiếp lời tắp lự.
_ Cha anh chết rồi. Chết để có thể giữ tiền này cho anh. ANh bặt vô âm tín. Cha già ở nhà có thể không lo hay sao.
_Cháu, cháu không thể tin được.
Giọt nước mắt ào ra nơi khóe mi. Tôi không thể kìm lòng.
_Chuyện đã qua lâu. Bao năm nay, tôi vẫn cầm nó theo mong nguyện của cha anh. Anh hãy cầm lấy và cố gắng tiến bước. Tôi thấy trang phục này, biết anh đã có dự tính tốt đẹp. Tôi không mong cầu gì. Nhưng anh hãy cố lên để cha anh nơi suối vàng yên nghỉ.
Lòng tôi thổn thức và rền vàng tâm trạng bứt rứt khôn nguôi. Tôi chẳng thể tin mọi thứ xảy đến nhưng biết mọi việc đã lỡ muộn màng. Ông giáo chỉ tôi ra thăm mộ cha. Mộ cha cỏ xanh và được tỉ mỉ dọn dẹp. Chắc chắn là ông giáo đây. Còn tôi, một đứa con bất hiếu thấy ân hận lắm thay.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |