Nếu nói đến Nguyễn Du chúng ta thấy được nghệ thuật miêu tả nhân vật của ông thật tài tình và thấy được tài năng của ông. Trong đoạn trích Chị em Thúy Kiều, khi tả đến Thúy Kiều, Nguyễn Du đã sử dụng nghệ thuật đòn bẩy và nhiều câu thơ hơn để diễn tả vẻ đẹp tài sắc vẹn toàn của Thúy Kiều. Thúy Kiều là cô gái đẹp và Kiều có đôi mắt đẹp như làn nước hồ mùa thu, lông mày đẹp như dáng núi mùa xuân. Kiều nổi bật không chỉ về nhan sắc mà còn được miêu tả cả về tài năng của Thúy Kiều. Tác giả không nói quá nhiều về khuôn mặt, hay mày ngài, chỉ sử dụng các vẻ đẹp của thiên nhiên như là "hoa", "liễu" và sử dụng từ ước lệ tượng trưng để thấy được vẻ đẹp của Kiều khiến cho những sự vật của thiên nhiên cũng phải ghen tị, hờn giận. Nếu như miêu tả Thúy Vân, tác giả sử dụng những từ "thua, nhường" thì những từ "ghen, hờn" khi miêu tả Kiều gợi ra một sự bấp bênh, sóng gió, hồng nhan bạc mệnh của Thúy Kiều. Vẻ đẹp của Kiều vượt ra ngoài cả những chuẩn mực và khuôn khổ của xã hội phong kiến xưa. Tóm lại, đoạn thơ đã diễn tả được nhan sắc tuyệt vời của Thúy Kiều và bắt đầu mở ra vẻ đẹp tài năng của Thúy Kiều.