Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lai những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

 ĐỀ 1 :kể lai những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
ĐỀ 2 :người ấy(bạn ,thầy,người thân)sống mãi trong lòng tôi
ĐỀ 3 :kể lại việc tốt em đã làm khiến bố mẹ rất vui
ĐỀ 4: kể một lần em mắc khuyết điểm thầy cô giáobuồn 

 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
51
1
0
Phạm Tuyên
14/11/2022 19:58:43
+5đ tặng
Đề 4

Trong cuộc đời của mỗi con người, ai chẳng có lần mắc lỗi. Lỗi lầm, khuyết điểm là một phần không thể thiếu để mỗi chúng ta có thể trưởng thành và lớn lên. Tôi cũng đã từng mắc những khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo phải buồn. Đó là kỉ niệm của năm học lớp 8.

Tôi là một đứa nghịch ngợm trong lớp. Cái tuổi này là tuổi thích được thể hiện và được người khác công nhận mình là người lớn nhất. Nên khi ấy, cái tôi của tôi rất lớn. Chỉ cần không vừa ý mình, tôi sẵn sàng tỏ thái độ khó chịu ngay. Thậm chí còn sẵn sàng gây gổ, đánh nhau với các bạn khác nữa. Thế nhưng thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Các cô vì thế cũng một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Chính vì thế mà tôi càng ngày càng được đà, lấn lướt hơn.

Hôm ấy, tôi đến lớp sớm. Tiết đầu tiên của buổi học hôm nay là tiết Văn. Nằm bò trên bàn nhìn các bạn lục tục đi vào lớp, tôi đang suy nghĩ xem có trò gì mới có thể chơi trong giờ hay không. Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái. Tôi nghĩ ra trò chơi mới rồi . Hôm trước tôi có mua một ít bột màu, vẫn còn để trong cặp sách. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp đã đến. Cả lớp ra ngoài xếp hàng. Mình tôi ngồi lại lớp vì lí do chân bị đau, di chuyển không được. Chờ các bạn ra ngoài hết, tôi lấy gói bột màu trong cặp ra ngoài, đi lên phía bình nước, đổ tất cả vào rồi lấy một chiếc đũa, khuấy đều lên. Xong xuôi, tôi trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì.

Tiết học bắt đầu như mọi ngày, cho đến khi cô Thủy - cô giáo dạy Văn, cũng là cô chủ nhiệm của tôi đến bình nước để lấy một cốc nước thì mọi thứ đã không bình thường nữa. Cô vừa mở vòi để nước chảy xuống liền hốt hoảng đánh rơi khiến cái cốc rơi xuống vỡ tan tành. Cả lớp giật mình, ồn ảo hẳn lên. Dưới sàn nhà nước lênh láng, một màu đỏ rực chói mắt. Cả lớp ngỡ ngàng. Mấy bạn nam trong lớp chạy lên chỗ cô, mở bình nước để nhìn xem. Cả bình nước đều chuyển sang màu đỏ rực. Cô Thủy bình tĩnh lại, bảo mấy bạn nam lấy chổi để lau sàn cẩn thận tránh các bạn bị trượt ngã. Rồi bảo mấy bạn khác bê bình nước đi đổ. Cô đi lên phía bàn giáo viên, ngồi xuống nhìn cả lớp. Không biết có phải do chột dạ hay không mà tôi cảm thấy ánh mắt cô tập trung vào tôi. Nhưng không, cô im lặng một lúc rồi nói:

- Bạn nào trong lớp mình đã làm việc này?

Cả lớp lại nhao nhao nhao lên, làm gì có ai mà rảnh rỗi đi bày trò ra làm gì, và cũng không ai nhận mình làm. Tôi ngồi yên, không hùa theo mấy đứa trong lớp cãi cọ. Cô Thủy nhìn tôi, tim tôi nảy mạnh lên một cái, chẳng nhẽ cô biết là tôi làm luôn rồi sao? Rõ ràng lúc tôi đổ túi bột vào thùng nước, không có ai trong lớp cơ mà. Sao mà cô biết được? Nghĩ thế tôi thấy vững tin hơn, vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra. Cô dừng ánh mắt ở tôi lâu hơn. Càng lúc tôi càng thấy chột dạ. Cô nói, giọng nghiêm khắc hơn:

- Cô hỏi lại, bạn nào trong lớp đã làm việc này?

Cả lớp đang ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc. Có lẽ vì chưa bao giờ cô lại nói với lớp bằng giọng điệu ấy. Trong ấn tượng của chúng tôi, cô Thủy là một cô giáo rất hiền lành, gần gũi, thân thiện, chưa bao giờ cô biết nổi cáu với ai cả. Thế nhưng hôm nay, cô bỗng nghiêm giọng chỉ vì một việc mà tôi cho là không to tát lắm. Vì mọi người cũng chưa ai uống phải thứ nước pha bột màu ấy. Không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô vẫn nhìn chúng tôi, nhưng cả lớp không một ai đứng lên nhận lỗi. Tất nhiên là thế rồi, vì người làm là tôi mà, tôi không nhận thì làm gì có ai nhận lỗi nữa.

Tôi thấy cô nhìn về phía tôi nhiều hơn, ánh mắt cô như mong chờ điều gì đó. Tôi thấy thật kì lạ. Chắc chắn cô đã biết là do tôi làm và đang chơ tôi thú tội đây mà. Nhưng nếu tôi thú tội thì tôi sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của cô, còn mất mặt nữa. Nếu không nhận tội thì, đôi mắt mong chờ kia của cô...Cuối cùng, tiếng trống hết giờ vang lên khiến cho cả lớp thở phào, không khí căng thẳng của lớp cũng không còn. Cô Thủy thu dọn đồ đạc của mình rồi nói với chúng tôi trước khi rời khỏi lớp:

- Cô rất buồn!

Nói rồi, cô liếc nhìn tôi rồi đi lên phòng giám hiệu. Cả buổi học hôm đấy tôi cứ nghĩ mãi về ánh mắt của cô lúc cuối giờ. Tôi thấy trong ánh mắt cô là sự thất vọng rất lớn, cả một nỗi buồn bao phủ nữa. Tôi cứ nghĩ tới ánh mắt của cô mà không sao tập trung vào bài học của các thầy cô trên lớp được. Cuối cùng tôi quyết định sẽ ở lại gặp cô để thú nhận tội lỗi của mình. Tôi biết, cô sẽ tha thứ cho tôi thôi. Hết giờ học, tôi chậm chạp thu dọn sách vở. Chờ các bạn về hết, tôi định đi tìm cô thì thấy cô đã đứng trước cửa lớp, như thể cô biết chắc tôi sẽ ở lại vậy. Tôi tiến lại phía cô, khẽ nói:

- Cô ơi, em...em xin lỗi. Em là người đã đổ bột màu vào bình nước cô ạ. - Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt cô vẫn nhìn tôi chăm chú, như đang chờ tôi nói tiêp, em chỉ muốn đùa một chút thôi. Em không ngờ cô lại giận giữ như vậy. Cô ơi, em thực sự xin lỗi cô ạ!

Cô im lặng một lúc rồi mới nói, vẫn bằng giọng nói nghiêm khắc như lúc trên lớp:

- Cô thật sự rất giận Phong ạ. Em có biết đây là lần thứ mấy em bày trò nghịch ngợm như thế rồi không? Những lần khác không nói, nhưng lần này cô nghiêm khắc phê bình em.  Bột màu em mua, em có biết nó dùng đề làm gì không? Người uống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, em đổ vào nó, tiếp xúc trực tiếp em có bị ảnh hưởng không Phong? Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Bao giờ em mới chịu lớn?

- Em...em...- Tôi đứng trước mặt cô ấp úng

- Cô muốn em suy nghĩ về những việc mà em đã làm, một cách thật nghiêm túc, Phong ạ. Em đã lớn và em sẽ phải học cách chịu trách nhiệm về việc làm của mình, dù lớn hay nhỏ. Cô tin là em hiểu những gì cô nói. - Giọng cô dịu lại, bây giờ em còn ở đây, cô vẫn có thể bao bọc các em, nhưng mai này khi các em lớn lên và ra ngoài đời kia, nếu em không vững vàng, không đủ mạnh mẽ , không biết cách cư xử, họ sẵn sàng chà đạp em. Em hiểu chứ?

- Vâng, em hiểu cô ạ. Em cảm ơn cô! - tôi nói lí nhí.

Mãi đến tận bây giờ, tôi mới hiểu những lời dạy của cô có giá trị với tôi như thế nào. Tôi đã làm cô buồn lòng, tôi rất hối hận vì điều đó. Nhưng cũng vì thế mà tôi lớn hơn, tôi học được cách chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tôi thấy mình trưởng thành và lớn hơn. Tất cả là nhờ cô.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Bánh Mì Sa Tế
14/11/2022 19:56:04
+4đ tặng
Khi đã đi qua thật nhiều kỉ niệm buồn vui, tôi mới nhận ra rằng, những ngày đầu tiên luôn mang lại cho chúng ta những cảm xúc tuyệt vời nhất, Lần đầu tiên giúp mẹ làm việc nhà, lần đầu tiên đi chơi xa, hay lần đầu tiên đi học, Những cảm xúc ngày đến trường đầu tiên ấy, có lẽ không bao giờ tôi quên. Bởi nó trong trẻo, thơ ngây như chính những năm tháng học trò vậy.

Sáng ngày tựu trường là sáng ngày ngày thu, trời trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời toả tia nắng đầu thu, soi sáng mọi vật xua tan đi màn đêm. Tôi tự dậy từ sáng sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lần đầu tiên tôi mặc đồng phục của trường. Trông thật là lạ. Tôi đã trở thành cậu học trò rồi đó sao? Cả nhà đều tấm tắc khen tôi chững chạc hẳn lên, làm tôi như có động lực hơn nữa.

Mẹ chở tôi trên con đường làng quen thuộc nhưng sao mọi thứ hôm nay khác quá. Dải hoa ven đường nở rộ như chào đón những cô cậu học sinh bước vào năm học mới. Con đường làng như rộng hơn... Từng tốp học sinh tay trong tay, khăn quàng đỏ tươi rộn rã tiếng cười nói hoà vào tiếng chim hót líu lo, tiếng xe cộ đi lại làm không khí náo nhiệt hơn. Cổng trường hiện ra trước mắt tôi. Nó to và đẹp quá, cả dãy nhà nữa, thật là to lớn! Dòng chữ: ''TRƯỜNG TIỂU HỌC KIM ĐỒNG'' ngay ngắn trên cổng. Cha mẹ, các bạn học sinh từng tốp một bước vào trường, đông đến kín cả cổng. Với những người cha, người mẹ có con mới vào như mẹ tôi có thể nhận thấy rõ một điểm chung, đó là gương mặt. Họ đều tỏ rõ vẻ lo lắng, suy tư mong cho con mình có ngày tựu trường đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Xen lẫn vào đó là cả sự mong đợi, hi vọng vào đứa con yêu quý của mình. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng tôi vẫn thật sự bất ngờ. Quá đông người mà cũng toàn người lạ. Tôi sợ hãi chỉ biết nép vào người mẹ, nhìn mọi người. Những cậu bạn khác cũng không hơn tôi là mấy. Đều sợ sệt, ngại ngùng trong ngày đầu tiên tựu trường.

Thế rồi tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Mẹ dắt tay tôi vào lớp:

- Đi thôi con, sau hôm nay con sẽ là cậu học trò, đầy khát vọng và ước mơ. Mẹ nhìn tôi trìu mến rồi đưa tôi đến cửa lớp. Bỗng mẹ dừng lại trước một người phụ nữ:

- Chào cô đi con. Đây là cô Nhi, cô sẽ là cô giáo của con. Rồi người phụ nữ nở nụ cười trìu mến, dắt tay tôi vào lớp học. Cô mặc bộ áo dài trắng thướt tha, mái tóc dài cùng nụ cười hiền hậu. Tôi không dám bước đi tiếp, cứ ngoái đầu lại nhìn mẹ trong lo âu. Tôi không muốn phải rời xa vòng tay của mẹ, bước vào môi trường mới với thầy cô, bạn bè đều lạ, làm sao tôi quen được đây. Cô Nhi nhẹ nhàng dỗ dành tôi với giọng nói ấm áp, vừa xa lạ nhưng cũng thân thương vô cùng:

- Bước sau ngưỡng cửa lớp học kia là cả một chân trời mới với bao kiến thức, bao bạn bè thầy cô. Rồi em sẽ dần khôn lớn và trưởng thành. Nào vào lớp thôi em.

Từng lời cô nói như mở ra cho tôi những chân trời mới, như an ủi vỗ về tôi. Tôi như được tiếp thêm niềm tin để bước vào lớp cùng bao bạn bè khác. Tôi tự tin rời khỏi vòng tay mẹ, khẽ mỉm cười rồi bước vào lớp. Có lẽ, mẹ cũng đang hài lòng vô cùng vì con mẹ dần khôn lớn lên rồi, tôi nghĩ như vậy. Quả đúng là như thế. Bước qua cánh cổng trường là ngôi nhà thứ hai của tôi, là nơi để chúng tôi học tập, rèn luyện thành người. Trường học, thầy cô yêu thương trìu mến đã dạy tôi thành người, dạy tôi cách sống tốt. Từng bước trưởng thành trên con đường học tập có cô. Không chỉ ở bậc nhà giáo, mà những người đồng hành cùng tôi là cha mẹ, bạn bè. Ngày tựu trường hôm ấy thật khó quên với bao cảm xúc lẫn lộn. Ngày tựu trường ấy đánh dấu mốc đầu tiên trên con đường đời của tôi.

Kỉ niệm thời thơ ấu với mỗi con người là không thể thay thế. Đặc biệt trên con đường thành công sau này, kí ức ngày xưa sẽ là hành trang quan trọng giúp ta tiến lên phía trước. Còn đó bao ngày tựu trường nữa nhưng ngày hôm ấy là ngày thật đẹp đẽ nhất.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo