Gia đình em chuyển ra thị xã gần một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 4A mà em rất quý mến. Em khoan tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo em ngồi xuống ghế bên cạnh và ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô, em mừng lắm, bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp về cô lại trỗi dậy trong kí ức em…
Hồi ấy, quê em còn cùng kiệt lắm. Đường làng lồi lõm, quanh co. Sau mỗi cơn mưa, đất nhão thành bùn dính bết vào chân, đi lại rất khó khăn. Dân làng làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em mới lên chín, lên mười cũng phải phụ giúpcha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu cắt cỏ…
Sáng sáng, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi không thấy Lâm đến rủ, em đành tới trường một mình. Suốt mấy ngày mưa phùn lây rây, không khí ẩm ướt và lạnh thấu xương. Bầu trời xám xịt, mặt trời bị che khuất sau những đám mây dày sũng nước. Đến lớp em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lấm lem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em mới ánh mặt ái ngại, và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó, chăm học, rồi cô bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em say mê nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.
Giờ ra chơi, các bạn tum năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em chợt nhớ tới bạn Lâm, và định khi tan học sẽ ghé thăm xem bạn ấy vì sao mà nghỉ học. Buổi trưa, ăn cơm xong, nghĩ tới đoạn đường đến nhà Lâm, em ngại quá! Em chui tọt vào trong chăn rồi ngủ quên mất. Mãi đến tối, em lấy hết cam đảm dẫn bước trên con đường trơn trượt để đến nhà Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy bên ngọn đèn dầu cô Nga đang giảng bài và hướng dẫn Lâm làm toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng bừng như người bị sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em xao xuyến lạ thường. Em thương Lâm và kính phục cô giáo bao nhiêu thì tự trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra tan học, em phải tới nhà Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi với bạn Lâm.
Dường như nhận ra vẻ bối rối của em , cô Nga tươi cười bảo : “ Đạt tới thăm Lâm ấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé ! thế rồi cô tiếp tục hướng dẫn cho bạn Lâm tới khi bạn ấy tự làm được bài.
Mẹ Lâm nói với em, “hôm qua lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa nên bị cảm”. Đêm nó sốt cao nên sáng nay phải nghỉ học, nó mong cháu mãi đấy. Bác nói xong, em càng ân hận và trách mình sao vô tình quá vậy.
Cô Nga cùng em chở về con đường lầy lội. Lúc chia tay cô dặn em: Nếu mai Lâm chưa đi học được thì Đạt tới chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, em ạ!”. Em tầm ngần đứng lại nhìn ánh đèn pin xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quý mến cô vô cùng.
Gần một năm sống và học tập trong ngôi trường mới, em luôn nhớ đến những ngầy thơ ấu dưới mái trường làng với bao nhiêu kỉ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê cùng kiệt tuy đơn sơ nhưng ấm áp tình người.