Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Nhà tôi ở vùng sông nước, gần vàm kinh đổ ra sông Cửu Long, nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau suốt 8 năm nay vì ba tôi đã đi thoát ly kháng chiến từ khi tôi mới một tuổi.
Hôm ấy như thường ngày, tôi chơi nhà chòi cùng các bạn ngoài gốc xoài trước sân nhà, đột nhiên có chiếc xuồng lại gần, một người đàn ông với vết sẹo to trên mặt (đó là ba tôi) và người đàn ông nữa (là bác Ba bạn của ba tôi). Người đàn ông có vết sẹo vừa chạy vừa dang tay gọi "Thu! Con", nghe thấy gọi tên mình tôi giật mình, tròn mắt ngạc nhiên ngơ ngác. Người đàn ông ấy lại nói tiếp "Ba đây con! Ba đây con!" tôi không thể nhận ra đó là ba của tôi, tôi sợ đến tái mặt vừa chạy vừa thét lên gọi má. Nghe má nói họ ở lại nhà tôi ba ngày, má cứ bắt tôi gọi người đàn ông có vết sẹo to ấy là ba nhưng tôi nào chịu nhận, ba tôi trong ảnh không có vết sẹo to như thế. Má bảo tôi gọi ba vào ăn cơm nhưng tôi chỉ nói trống không chứ không gọi ba, ngay cả lúc tôi nhờ ông ấy bắc giùm nồi cơm cũng nhất quyết không gọi ba.
Tính tình tôi ương bướng, ngang ngạnh, đến bữa trưa khi người đàn ông có vết sẹo ấy gắp thức ăn vào bát tôi tôi liền hất ra ngoài và bị đánh vào mông một cái. Bị đánh, tôi không khóc nhưng cảm thấy tủi thân, tôi lặng lẽ đứng dậy không ăn rồi lấy dầm bơi qua sông sang nhà bà ngoại. Sang bên bà tôi kể bà nghe về hai người đàn ông ấy, bà hỏi tôi sao lại không nhận ba, tôi nói vì người đó không giống ba trong ảnh. Nhưng tôi đã lầm, người đàn ông đó chính là ba tôi và vết sẹo là do trong lúc chiến đấu ba bị thương. Tôi áy náy và ân hận lắm, sáng hôm sau định về nhà xin lỗi ba nhưng lại thấy nhà đông người, hóa ra mọi người tới tiễn ba tôi đi, tôi chỉ dám lẳng lặng đứng trong góc nhà nhìn trộm ba.
Đợi đến lúc ba quay ra chào tôi tôi mới dám chạy đến ôm ba, tôi cất tiếng gọi "ba" thật to, bõ cho bao ngày ba mong ngóng tôi nhận ba. Tôi ôm ba thật chặt, sợ ba sẽ đi mất nhưng rồi vì kháng chiến ba vẫn phải đi, ba hứa với tôi khi về sẽ mua cho tôi một cây lược. Thế nhưng ba đã mãi mãi không về nữa, ba hy sinh ở chiến trường, chỉ gửi lại chiếc lược ngà ba cần mần mài từ chiếc ngà voi cho tôi.
Nhận được chiếc lược mà bác Ba đưa cho tôi không kìm được xúc động, tôi ước rằng giá như không có chiến tranh thì cha con tôi đâu phải xa cách, tôi cũng không mất ba như thế này.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |