Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phát biểu cảm nghĩ về người thân

Viết văn: Phát biểu cảm nghĩ về người thân (ông,bà,cha,mẹ,anh,chị,em,...)
 
5 trả lời
Hỏi chi tiết
220
2
0
trần hương lan
01/01/2023 19:38:23
+5đ tặng

"Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời."

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, ... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ...

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa... việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị... là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: "Con yêu mẹ!" thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng:

"Con dù lớn vẫn là con mẹ.

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con''

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Bngann
01/01/2023 19:38:27
+4đ tặng

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Đối với riêng tôi, mẹ chính là người quan trọng nhất trong cuộc sống.

Năm nay, mẹ em bốn mươi hai tuổi. Mẹ em không cao lắm. Dáng người khá đầy đặn. Mái tóc mẹ vẫn còn rất dày và đen bóng. Dường như em được thừa hưởng nước da trắng hồng từ mẹ. Khi nhìn vào khuôn mặt của mẹ, ai cũng cảm thấy quý mến. Các bác hàng xóm thường bảo đó là một khuôn mặt phúc hậu. Mẹ vốn là giáo viên dạy môn Toán của một trường cấp hai trong huyện. Tuy dạy Toán nhưng mẹ không hề khô khan. Như bao người phụ nữ khác, mẹ cũng rất yêu thích cái đẹp. Trong nhà luôn luôn phải có một vài lọ hoa. Những món ăn mẹ nấu ngon tuyệt vời. Và mẹ cũng rất yêu thích thơ ca... Điều làm em cảm thấy thích thú và tự hào nhất với bạn bè là mỗi khi gặp phải một bài toán hóc búa, em đều có thể nhờ mẹ giảng bài. Những lúc giảng bài cho em lại vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nhờ vậy mà em đã hiểu bài hơn.

Ngoài ra, mẹ em còn là một bà nội trợ rất đảm đang. Mọi công việc trong gia đình đều do bàn tay của mẹ chăm lo. Mẹ thường sáng tạo ra những món ăn độc đáo để cho em và bố cùng thưởng thức và đánh giá. Công việc của một đầu bếp rất bận rộn. Nhưng những bữa cơm trong gia đình mẹ vẫn luôn lo lắng tươm tất. Thỉnh thoảng, mẹ lại dạy em nấu một vài món ăn đơn giản. Bởi mẹ cho rằng, là con gái nên biết nấu một vài món ăn đơn giản để có thể tự chăm sóc cho mình. Em cảm thầy những lời dạy của mẹ đều rất đúng đắn.

Em hy vọng mẹ sẽ luôn mạnh khỏe để sống hạnh phúc cùng với bố con em. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho mẹ những lời yêu thương và trân trọng nhất.

2
0
Trần Manchester ...
01/01/2023 19:38:35
+3đ tặng

Trong cuộc đời mỗi chúng ta sẽ luôn có những người có ảnh hưởng lớn tới tính cách, cuộc đời mình. Em cũng thế. Người mà em luôn ngưỡng mộ, yêu thương và là thần tượng lớn nhất trong cuộc đời mình chính là mẹ em.

Mẹ em là một người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ không cao lắm nhưng rất nhanh nhẹn, tháo vát. Mọi công việc trong nhà mẹ đều quán xuyến, lo liệu chu đáo. Mẹ không phải là một người phụ nữ có ngoại hình xinh xắn. Nước da của mẹ ngăm ngăm do cháy nắng và những ngày tháng vất vả ngoài đồng, dưới cái nắng gay gắt của những ngày hè. Làn da của mẹ cũng chẳng mịn màng, mềm mại mà nó thô ráp, sần sùi. Nhiều lần em cũng thắc mắc nhưng mẹ chẳng bao giờ để ý đến mấy điều ấy. Bởi với mẹ, còn nhiều thứ phải lo, nhiều thứ còn quan trọng hơn cả làn da của mình. Mẹ chỉ mới hơn 40 tuổi nhưng nhìn mẹ chẳng ai bảo mẹ mới 40, vì khuôn mặt mẹ khắc khổ và già cỗi quá. Những nếp nhăn ở trán, ở cằm, ở hai bên khóe mắt mỗi ngày lại hằn sâu hơn. Đâu phải mẹ muốn thế, cũng chỉ vì cuộc sống đùn đẩy mà thôi. Bố em mất sớm nên mọi gánh nặng trong gia đình dều đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Có ai đó đã từng viết những vần thơ về sự hi sinh của mẹ khiến em thực sự xúc động:

“Con lớn lên bên dòng nước suối mơ.

Và lớn lên trên vai đôi gầy của mẹ.”

Gần nhà em không có dòng suối mơ, nhưng lại có tình thương của mẹ như nguồn suối chẩng bao giờ cạn. Và quả thực chúng em lớn lên trên đôi vai gầy của mẹ. Em càng lớn, đôi vai của mẹ càng trĩu xuống vì những gánh nặng mới. Đôi mắt mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân của chúng em. Đôi mắt đùng đục ấy vẫn sáng lên niềm vui và sự tự hào mỗi lần nhìn thấy chúng em thành công trên con đường của mình. Em sẽ nhớ mãi ánh mắt rưng rưng của mẹ khi dõi theo em lên bục nhận giải học sinh giỏi Văn của thành phố năm nay. Mẹ nói mẹ không khóc nhưng đôi mắt mẹ lại đỏ hoe. Em biết mẹ nói dối. Chắc chắn khi ấy mẹ rất vui và hạnh phúc. Vì tất cả những gì mẹ đánh đổi, cho đến giây phút này đều xứng đáng. Nhìn những đứa con của mình lớn lên, trở thành người tốt, ngoan ngoãn thì có gì mà người mẹ không đánh đổi được? Vì chúng em, có vất vả hơn nữa, mẹ cũng bằng lòng. Em yêu nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay của mẹ thô sần với những ngón tay gầy gầy, xương xương. Những cái chai ở lòng bàn tay mẹ cứ dày lên theo năm tháng. Và giờ mỗi khi nhắc tới, mẹ chỉ cười vì chai dày quá rồi, sờ cũng không còn cảm giác nữa. Da trên bàn tay mẹ nứt nẻ, khô khốc do phải ngâm nước nhiều, làm việc nặng cũng nhiều. Mỗi lần cầm đôi bàn tay mẹ áp lên má, em lại muốn khóc. Em còn nhỏ quá, chỉ có thể đỡ đần mẹ những công việc vụn vặt trong nhà chứ chẳng thể cùng mẹ lăn lộn ngoài kia. Một thân một mình mẹ vật lộn với cuộc sống. Em biết mẹ cũng chịu nhiều uất ức nhưng chưa bao giờ mẹ kể về những điều ấy cho bọn em nghe. Câu mà mẹ nói nhiều nhất với chúng em mỗi khi chúng em hỏi là: “Các con chỉ cần lo học thôi, những chuyện khác không cần các con lo. Để cho mẹ!”

Em nghe mọi người trong nhà kể, trước đây mẹ cũng là một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, được nuôi dạy rất tử tế. Nhưng mẹ gặp và yêu bố, bất chấp sự phản đối của gia đình, mẹ và bố vẫn lấy nhau. Chẳng may bố mất sớm, mẹ vẫn một mình nuôi chúng em, chẩng hề kêu ca, than vãn. Mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, tảo tần và giàu đức hi sinh. Mẹ luôn dạy chúng em từ những thứ nhỏ nhất: cách đi đứng, ăn uống, nói năng. Có lẽ bây giờ chúng em sẽ trách mẹ nghiêm khắc quá nhưng sau này chắc chắn em sẽ phải cảm ơn mẹ vì sự nghiêm khắc ấy.

Em yêu mẹ rất nhiều. Em và lũ em của mình sẽ bảo ban nhau học thật tốt để mẹ không phải lo lắng nhiều hơn nữa. Vì mẹ cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Cố lên mẹ nhé, chúng con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ!

4
0
Bảo Yến
01/01/2023 19:38:40
+2đ tặng

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.


Powered ByPlay
Unmute
Loaded: 0.67%
Fullscreen

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

1
0
Trang Dương Thùy
01/01/2023 19:40:40
+1đ tặng
Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.
Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo