Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết 1 đoạn văn nêu cảm nhận của em về khổ 3,4 trong bài thơ "ông đồ"

viết 1 đoạn văn nêu cảm nhận của em về khổ 3,4 trong bài thơ ông đồ
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
203
1
1
Yến Nguyễn
28/01/2023 20:26:46
+5đ tặng

Đây là phần thứ hai bài thơ "Ông đồ" của Vũ Đình Liên, một bài thơ ngũ ngôn kiệt tác trong phong trào Thơ mới trước năm 1945. Hình tượng thơ, giọng thơ buồn tê tái, cứ thấm vào hồn người.

      Nhiều năm tháng đã trôi qua. Đâu còn những mùa xuân rực rỡ nữa? Đâu còn cảnh những ngày tưng bừng, rộn ràng bên đường phố, khi ông đồ "Hoa tay tháo những nét - Như phượng múa rồng bay”. Đâu còn nữa một thời vang bóng: "Bao nhiêu người thuê viết - Tẩm tắc ngợi khen tài”. Tương phản với một quá khứ huy hoàng là một hiện tại cô đơn, trơ trọi. Câu hỏi tu từ cất lên như một tiếng thở dài ngao ngán. Chua xót vì sự đổi thay của thế sự, vì sự lạnh nhạt của người đời. Dòng chảy thời gian trôi buồn dài lê thê, càng trở nên trống vắng:

"Nhưng mỗi năm mỗi vắng

Người thuê viết nay đâu?"

      Vũ Đình Liên đã lấy sự vật để đặc tả hổn người, tình người tê tái:

"Giấy đỏ buồn không thắm;

Mực đọng trong nghiên sầu"...

      "Giấy đỏ" vì nỗi đau của người mà đã nhạt phai, nhạt nhòa "buồn không thắm" nữa. Nghiên mực xưa ngát thơm mực Tàu đen nhánh nay trở thành “ nghiên sầu" đáng thương; mực đã bị khô, bị chết, bị đọng lại một cách buồn đau. Giấy đỏ, nghiên mực được nhân hóa để cực tả nỗi buồn cô đơn của một lớp người tài hoa sinh bất phùng thời trong cõi bể dâu, cái thời "Thỏi có ra gì cái chữ Nho" - khi Hán tự đã mạt vận!

      Những mùa hoa đào nối tiếp đi qua... Giữa một không gian rét mướt, chỉ còn thấy hình bóng một ông đồ già trơ trọi đáng thương:

"Ông đồ vẫn ngồi đấy

Qua đường không ai hay".

      Ba chữ "vẫn ngồi đây" gợi tả một hình nhân bất động, vô cảm và vô hồn. Bị lãng quên trong lòng người và trong dòng đời, còn ai đoái hoài ồng đồ nữa: "Qua đường không ai hay"! Dư vị của vần thơ là cả một nỗi buồn cay đắng, chua xót!

      Bài thơ "Chợ Đồng" của Tam nguyên Yên Đổ đã ghi lại bao cảnh buồn thê lương của phiên chợ Tết nơi làng quê trong những năm đầu của thế kỉ trước. Người đi chợ về lầm lũi, tầm tã trong một không gian "Dở trời mưa bụi còn hơi rét", chỉ nghe một nỗi buồn cơ cực "xáo xác" mà thôi:

"Hàng quán người về nghe xáo xác,

Nợ nần năm hết hỏi lung tung".'

      Ta lại bắt gặp làn mưa bụi trong bài thơ "ông đồ". Một thân phận hiện hữu đáng buồn và đáng thương, xót xa và sầu tủi:

"Lá vàng rơi trên giấy;

Ngoài trời mưa bụi bay...

      Giấy đỏ bị phủ đầy lá vàng sao mà chẳng "buồn không thắm"? Màu vàng tàn tạ của lá rụng, làn mưa bụi tiết đại hàn cuối đông, như phủ mờ đất trời, làm xót xa, tê tái lòng người. "Lá vàng", "mưa bụi bay" là hai hình ảnh tượng trưng cho một sự lụi tàn để lại nhiều thương cảm. Hình bóng ông đồ già bất động như một pho tượng cổ cứ mờ dần, nhạt nhòa dần trên nền "vàng" của lá rụng, trong màu trắng đục, trắng mờ của làn "mưa bụi bay" buổi đông tàn.

      Thơ hay bao giờ cũng để lại, đọng lại một cái gì đó trong lòng người. Nỗi cảm thương xót xa là cái tình, là chất nhân văn của đoạn thơ này đã đọng lại trong hồn ta. Hình tượng thơ mang ý nghĩa tượng trưng mà sâu sắc, gợi cảm. Thương ông đồ già, thương một lớp người tài hoa, ta lại tiếc thương nền văn hóa Nho học truyền thống của quê hương đã lụi tàn. Cái nghiên sầu của ông đồ già cứ ám ảnh hoài, ám ảnh mãi.

      Ông đồ già "Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ?

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Khánh Chi
03/03/2023 16:38:41

“ Một bài thơ hay ta ko chỉ đọc một lần mà ta sẽ dừng tay trên trang giấy đáng lẽ lật đi và đọc lại bài thơ, cả tâm hồn chúng ta đọc” câu nói trên của Nguyễn Đình Thi  như thể dùng để miêu tả bài thơ ông đồ của Vũ Đình Liên. Đọc bài thơ bằng cả tâm hồn, ta cảm nhận đc sự buồn tủi, cô đọc của ông đồ cùng với niềm xót thương trong trái tim tác giả trước sự suy tàn của một nét sống đẹp. Điều này đc thể hiện rõ nhất ở khổ ba và bốn của bài thơ
Khổ 3: tuy nhiên trong dòng chảy bất tận của tgian, có những điều tưởng chừng vô giá lại hóa vô giá trị. Ông đồ từ một thời huy hoàng nay lại trở thành cái di tích tiều tụy đến đáng thương. “2 câu đầu”///quan hệ từ”nhưng” ở đầu khổ thơ làm nổi bật sự đối lập giữa thực tại đìu hiu và quá khứ huy hoàng. điệp ngứ “mỗi” gợi sự thưa thớt của khách thuê viết. mỗi năm trôi qua ng thuê viết lại ít đi. thể hiện dòng chảy bất tận của tgian vô thủy vô chung, trong dòng chảy ấy có cái còn, có cai mất. cái còn là ông đồ vẫn kiện nhẫn ngồi bên vệ phố. Cái mất  là “người thuê viết nay đâu?” Câu hỏi vọng lên từ ko gian xa thẳm mà ko bao h có câu trả lời như một niềm day dứt, thoảng thốt của tác giả trước thực tại đau xót của ông đồ. Sự vắng bóng của những ng từng suy tôn ông đồ thể hiện sự xâm nhập của làn gió Âu hóa vs lối sống hưởng thụ, vật chất “sáng sâm panh tối sữa bò”. Câu hỏi tu từ còn là một lời truy vấn thời đại, một thời đại nghèo nàn về tâm hồn đã vô tình làm mai một đi nét văn hóa tốt đẹp ấy. Làm nỗi buồn thấm vào cảnh vật “2 câu sau” nghệ thuật nhân hóa miêu tả nỗi buồn của ông đồ làm những vật vô tri cũng có tâm hồn, cảm nhận đc sự lạc lõng, bi kịch bị ruồng bỏ. Giấy đỏ buồn đến ko thấm đc nữa, vô duyên phơi mình trên đg phố, chẳng ai đoái hoài. Mực ko dc chạm vào cũng đọng lại trong nghiên. Chữ “đọng” vừa có ý nghĩa mực vón cục lại vì quá lâu ko đc sử dụng, vừa thể hiện sự ngưng đọng của nỗi buồn. nỗi buồn làm tê tái biết bao nhiêu trong lòng ông đồ và tác giả.
Khổ 4 “trích” Ông đồ vẫn ngồi đấy, thời gian lặng lẽ trôi. Phố phường vẫn tấp nập nhưng chẳng còn ai nhớ đến ông đồ. Hình ảnh ông cụ già, tóc bạc phơ ngồi bên vệ phố. Câu thơ “qua đường ko ai hay” đã diễn tả tận  cùng bi kịch của ông đồ. Hình ảnh ông đồ đã biến mất trong trái tim những ng chơi chữ. H đây tất cả về ông chỉ là một lão già vô dụng, một trí thức lỗi thời, một nghệ sĩ hết công chúng. “còn duyên kẻ đón ng đưa/hết duyên đi sớm về trưa mặc lòng”. Và như đại thi hào Nguyễn Du từng tâm niệm trong truyện Kiều “cảnh nào mà chẳng đeo sầu/ người đầu cảnh có vui đâu baoh” Bởi ông đồ buồn mà cảnh vật cũng sầu theo. Sự đối lập giữa khổ 2 và khổ 4 khiến ng ta phải chạnh lòng. Ko phải vì ông đồ ko còn tài năng mà bởi vì Xhội ko cần ông nk. Ông đồ trở nên lạc lõng, cô độc giữa dòng ng tấp nập/// hình ảnh lá vàng rơi trên giấy gợi bao nh chua xót, ngậm ngùi. Đang giữa mùa xuân, mùa của chồi non lộc biếc lại có lá vàng. Đó là dấu hiệu của sự rơi rụng. “ lá vàng” cũng như ông đồ. chiếc lá đã rời cành và ko bt sẽ bị ngọn gió của thời đại thổi về đâu. “ Lá vàng rơi trên giấy là hình ảnh ẩn dụ cho sự suy tàn của nền hán học, của nét đẹp chơi chữ đầu năm, của một thế hệ từng đc coi là tinh hoa của thời đại. Hình ảnh “ lá vàng” kết hợp vs “mua bụi bay” tạo nên cảnh đìu hiu, buồn thảm đến thê lương. Ko gian mưa bụi lạ nhưng tái tê khiến nỗi buồn thấm sâu vào cổ túy. Ông đồ bị gạt ra lề x hội, bị xã hội lãng quên.
NDNT: ND: h/ảnh ông đồ thời hoàng kim+ thời tàn///NT: biện pháp tu từ nghệ thuật đặc sắc=> sinh động, có hồn/ sdụng từ ngữ sắc sảo/ thể thơ 5 chữ, ngắt nhịp linh hoạt/BC+MT
kết bài: tùy theo từng ng

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×