Hôm đó là ngày chị em vào đại học. Mặt Trời vừa tỉnh giấc, chị đã sửa soạn đồ đạc sắp xong rồi. Thấy chị sắp không ở nhà cùng mình nữa, trong lòng em bỗng nhiên cảm thấy rất buồn. Em chạy ngay lại, ngồi ôm khư khư chân chị, nhõng nhẽo đòi chị ở lại. Bố mẹ trông cảnh này thì “dở khóc dở cười”. Mẹ trêu em là “con bé mít ướt, ở nhà toàn trêu chị, giờ chị đi thì lại nhớ”. Chị em lúc đó gõ đầu em, vừa cười vừa bảo: “Chị đi rồi thi thoảng lại về chứ có đi luôn đâu. Phải đi học cho giỏi còn kiếm tiền cho Tít đi chơi chứ”. Nghe đến vậy, em mới buông tay để chị đi cho kịp giờ xe chạy. Đến tận bây giờ, thi thoảng chị vẫn còn nhắc lại lần ăn vạ đó, khiến cho em ngượng chín mặt.
Câu có sử dụng biện pháp nhân hóa: “Mặt Trời vừa tỉnh giấc, chị đã sửa soạn đồ đạc sắp xong rồi.”.
Câu có nhiều vị ngữ: “Em chạy ngay lại, ngồi ôm khư khư chân chị, nhõng nhẽo đòi chị ở lại.”.