Nhiệt đới gió mùa ẩm (hay còn gọi là gió mùa Tây Nam) là một đặc trưng khí hậu chủ yếu của khu vực Đông Nam Á và Đông Nam Á. Ở Việt Nam, gió mùa ẩm bắt đầu từ tháng 5 và kéo dài đến tháng 10, khi áp suất khí quyển của khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương thay đổi, gây ra sự chuyển đổi trong hướng gió.
Một số tính chất của nhiệt đới gió mùa ẩm tại Việt Nam bao gồm:
1. Nhiệt độ: Gió mùa ẩm mang theo đến Việt Nam luồng không khí ẩm ướt từ khơi Đông Nam Á. Do đó, nhiệt độ trung bình trong giai đoạn này dao động từ 25-27 độ C, và thường duy trì ở mức cao vào ban ngày. Khi gió mùa thổi, nhiệt độ thường giảm mạnh.
2. Độ ẩm: Vì gió mùa ẩm mang theo đến khơi Đông Nam Á luồng không khí ẩm ướt, độ ẩm của không khí tại Việt Nam trong giai đoạn này rất cao. Điều này gây ra sự khó chịu cho người sống ở đây, đồng thời tạo ra môi trường thuận lợi cho sự phát triển của nhiều loại vi khuẩn và mầm bệnh.
3. Mưa: Gió mùa ẩm là giai đoạn mưa lớn nhất của năm tại Việt Nam, đặc biệt là ở miền Trung. Lượng mưa trung bình trong giai đoạn này có thể lên đến 80-90% tổng lượng mưa trong năm.
4. Sức gió: Sức gió của gió mùa ẩm thường đạt mức trung bình hoặc yếu, đặc biệt là ở nơi có địa hình phẳng. Tuy nhiên, khi gió mùa thổi, sức gió có thể tăng lên đáng kể, gây ra những thiệt hại nặng nề cho cây cối và tài sản.
Tóm lại, tính chất nhiệt đới gió mùa ẩm của Việt Nam là gió mang theo đến luồng không khí ẩm ướt từ khơi Đông Nam Á, gây ra độ ẩm và mưa cao, trong khi nhiệt độ trung bình dao động từ 25-27 độ C. Sức gió của gió mùa ẩm thường đạt mức trung bình hoặc yếu, tuy nhiên có thể tăng lên đáng kể khi gió mùa thổi.