Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Nếu có ai hỏi tôi, tình cảm nào là thiêng liêng nhất trên cuộc đời này?, tôi sẽ không chần chừ mà trả lời ngay lập tức, đó là tình mẫu tử. Bởi vì mẹ chính là người sinh ra chúng ta, yêu thương chăm sóc chúng ta vô điều kiện và mong muốn những gì tốt nhất sẽ đến với chúng ta. Có lẽ bởi vì thế, mẹ đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác bất tận cho thơ ca. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được biết đến một bài thơ viết về mẹ có tên là Nắng mới của tác giả Lưu Trọng Lư, trích từ tập Tiếng thu. Hồi bé tôi có thể đọc vanh vách bài thơ, nhưng chưa hiểu rõ ngôn từ, khi lớn lên, hiểu được bài thơ, khiến tôi càng yêu thích nó nhiều hơn. Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Nắng mới đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, một người mẹ thật đẹp, đại diện cho vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ Việt Nam.
Sau khi tác giả thả trôi tâm hồn mình về với miền kí ức xưa cũ, bức tranh thiên nhiên nơi làng quê yên bình vào độ “nắng mới”, đã hiện lên thật rõ nét và sinh động trước mắt người đọc. Trong khung cảnh yên bình đó, có người mẹ thân thương của tác giả Lưu Trọng Lư xuất hiện, người mẹ mà tác giả chỉ có thể gặp lại trong kỉ niệm. Hình ảnh mẹ thật dịu dàng, hiền từ và luôn ân cần chăm chút, lo lắng cho con cái. Mỗi khi xuân về, nắng mới lên để xua tan cái lạnh và ẩm ướt của mùa đông, mẹ trong chiếc “áo đỏ” lại mang đồ ra phơi, để cho quần áo thơm mùi nắng mới, cho con mặc vào dễ chịu. Cái nắng mới lúc đó trong tâm trí nhà thơ “reo ngoài nội”, có lẽ bởi vì còn có mẹ, nên nắng mới cũng như tâm trạng của con đều vui mừng khôn xiết. Mẹ đã xuất hiện thấp thoáng trong kí ức của con với sự ân cần chăm lo cho con từng cái áo, cái quần như vậy. Rồi mẹ hiện ra trong kí ức con thật dịu dàng và hiền từ làm sao khi có “nét cười đen nhánh sau tay áo”. Đây có lẽ là điều khiến tác giả nhớ sâu đậm nhất về dáng vẻ của mẹ. Nét cười không phải là nụ cười, có thể khiến người ta nhìn thấy rõ, mà ở đây là khuôn miệng cười mỉm thoáng qua. Chỉ với một chi tiết miêu tả mẹ như vậy, chắc chắn nhiều người đọc, trong đó có tôi sẽ cảm nhận được mẹ chính là một người phụ nữ truyền thống của Việt Nam, hiền dịu, kín đáo và nhẹ nhàng.
Chỉ với vài chi tiết đơn giản như nắng mới, chiếc áo đỏ và nét cười đen nhánh, hình ảnh người mẹ trong bài thơ Nắng mới đã được tác giả Lưu Trọng Lư khắc họa lên thật đẹp trước mắt người đọc. Đó là một người mẹ hiền dịu và luôn ân cần, chu đáo chăm sóc gia đình. Là hình ảnh quen thuộc và đáng quý của người phụ nữ Việt Nam biết bao đời nay.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |