“Đoàn thuyền đánh cá” của nhà thơ Huy Cận được coi là khúc tráng ca của những người lao động trên biển. Thông qua khổ thơ thứ nhất của bài thơ, ta có thể thấy được bức tranh thiên nhiên hoàng hôn đẹp lộng lẫy cũng niềm hân hoan khi ra khởi của những người ngư dân biển. Mở đầu bài thơ là hình ảnh của mặt trời khổng lồ, đỏ rực “như hòn lửa” đang dần lặn xuống mặt biển. Những con sóng lăn tăn gợn nhẹ như những chiếc then cài đang đóng cánh cửa ánh sáng để mở ra không gian đêm tối. Trong cảm quan của mình, Huy Cận đã dựng lên hình ảnh của vũ trụ như một ngôi nhà khổng lồ. Khung cảnh hoàng hôn của ngôi nhà vũ trụ được nhà thơ dựng lên đẹp tráng lệ, lộng lẫy đến vô cùng. Tất cả thiên nhiên, vũ trụ bước vào quãng thời gian nghỉ ngơi của mình sau một ngày dài lao động vất vả. Những biện pháp so sánh, nhân hoá được ông vận dụng hết sức ấn tượng với trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Ngày khép lại, đêm mở ra là thời điểm mà những đoàn thuyền đánh cá bắt đầu công việc của mình. Họ giăng buồm ra khơi trong niềm vui, phấn khởi, hăng say lao động. Cụm từ “lại ra khơi” diễn tả một hành động lặp lại, quen thuộc, một quy luật hàng ngày của những người lao động nơi đây. Cùng với đó, hình ảnh “câu hát căng buồm cùng gió khơi” là một hình ảnh độc đáo, được xây dựng từ trí tưởng tượng phong phú của nhà thơ. Những người ngư dân ra khơi với câu hát, tiếng hát khỏe khoắn, vui tươi của họ đã hòa cùng làn gió biển thổi căng cánh buồm ra khơi trong niềm tin về một thành quả lớn. Bốn câu thơ đầu của bài thơ Đoàn thuyền đánh cá được dựng lên bằng những hình ảnh đẹp và tráng lệ cùng với những biện pháp so sánh, nhân hoá, ẩn dụ được sử dụng rất tinh tế. Khổ thơ đầu của bài thơ là cảnh ngày tàn, thế nhưng vẫn ấm áp, vui vẻ, tràn đầy niềm lạc quan. Bài thơ Đoàn thuyền đánh cá của nhà thơ Huy Cận đã khắc hoạ con người trong sự hài hoà với thiên nhiên, bộc lộ niềm tự hào của nhà thơ trước những đổi mới của đất nước.