Ai đó đã từng nói: Cuộc đời mỗi người cũng giống như cuộc đời của mỗi bông hoa. Mỗi người sinh ra trong sự yêu thương, đùm bọc của gia đình, rồi nhờ sự chăm sóc, yêu thương ấy mà họ dần trưởng thành, lớn lên, sống và cống hiến cho đời, rồi già đi, trở về hư vô. Cũng như mỗi bông hoa, từ một mầm nhỏ, nhờ nhựa cây mà lớn lên, lớn lên rồi bung ra, nở ra, nở ra, tỏa hương thơm làm đẹp cho đời, rồi rụng xuống, theo gió. Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng: Người Nhật hàng năm đều tổ chức lễ hội ngắm hoa anh đào, một loài hoa được coi là quốc hoa của Nhật Bản, có lẽ để nhắc nhở nhau rằng nếu biết cuộc đời ngắn ngủi, hãy sống tốt như đóa hoa đã sống. Hãy cười thật nhiều mỗi ngày để trái tim ta cùng nhịp đập, rung động trước bao điều tươi đẹp của cuộc đời: ta hãy hít thật sâu bầu không khí trong lành... hãy cống hiến, sẻ chia hết mình, để cuộc đời ta luôn tươi đẹp như cuộc đời của một bông hoa. Cũng như loài hoa ấy dùng nhựa sống tinh túy của đất trời để chuyển hóa thành hương và sắc rạng rỡ làm đẹp cho đời. Những bông hoa cũng có lúc phải run rẩy trước cơn mưa rào, nhưng rồi vẫn kiên cường chờ nắng về để tiếp tục tỏa nắng và nở hoa. Con người cũng vậy, trên đường đời luôn gặp những khó khăn, gian khổ, phải luôn kiên cường vượt qua thì mới gặt hái được thành công. Còn gì đẹp hơn khi những bông hoa kia mỗi ngày rực rỡ, mọi người sống trong hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày. Và ngay cả khi hoa đã lìa cành trở về gốc thì đó vẫn là điều đẹp đẽ và thuần khiết nhất. Con người cũng vậy, dù một mai có về với cát bụi, thân xác không còn thì họ vẫn mãi là kỉ niệm đẹp trong lòng người ở lại bởi cũng như những bông hoa, họ đã tô điểm cho đời mình những sắc màu riêng biệt. nhưng chỉ trong họ.