Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Không thầy đố mày làm nên - câu nói của cha ông ta ngày xưa luôn vẹn nguyên ý nghĩa. Trong cuộc sống của mỗi người chúng ta đều có hình bóng của những người thầy, người cô kính yêu đã chỉ bảo kiến thức, rèn luyện chúng ta nên người. Lòng biết ơn thầy cô luôn ở trong tim mỗi chúng ta và hàng năm đến dịp nghỉ hè, tình cảm kính yêu biết ơn thầy cô dường như lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Bao kỉ niệm về những ngày tháng được thầy cô dạy dỗ chợt ùa về nhắc nhở chúng ta về những tình cảm yêu thương mà thầy cô đã trìu mến dành cho chúng ta thuở học trò.
Tuổi học trò - cái tuổi hồn nhiên trong sáng và thơ mộng với biết bao kỉ niệm buồn vui chán ngán, những sự ngại ngùng, ngỗ nghịch đáng yêu, đáng ghét và cả những giọt nước mắt của niềm vui và niềm hạnh phúc. Tuổi học trò chợt đến rồi chợt đi như cơn gió, như ngọn cỏ xanh rì rào. Với em, tất cả những điều giản dị thiêng liêng ấy đêu được vun đắp nảy nở, lớn lên dưới mái trường Trung học phổ thông A Phủ Lý yêu dấu thân thương này. Nơi đây được thu nhỏ thành một bầu trời tri thức gọi tắt là sự dìu dắt yêu thương, dạy dỗ của thầy cô.
Đúng vậy, hai tiếng thầy cô vang lên thật thiêng liêng thắm thiết biết mấy. Thầy cô là những người lái đò cần mẫn, chăm chỉ nhất vẫn không quản khó nhọc ngày đêm chở những thế hệ học sinh đến bến bờ thành công, chở những kiếp học trò nghèo chạm tới những ước mơ xanh. Mỗi thầy cô là một tấm gương sáng luôn soi đường dẫn lối cho chúng em đến với ánh sáng cao cả của miền tri thức lung linh rực rỡ. Được sống và học tập dưới mái trường A Phủ Lý này, được hưởng sự dìu dắt của bao thầy cô - những người chắp cánh ước mơ cho bao thế hệ chúng em trở thành hiện thực. Thầy cô là những người vị kĩ sư tâm hồn, những người lái đò đang tạo ra cho xã hội, cuộc sống những sản phẩm là những con người.
Để sản phầm của mình luôn chỉ là chính phẩm chứ không bao giờ là thứ phẩm, các thầy cô đã lao động miệt mài có khi quên cả chính bản thân mình vì sự nghiệp trồng người cao quý. Lúc nào cũng chắt chiu, tận tụy như cánh chim chiều mải miết trong đam mê mạnh mẽ. Thầy cô không chỉ cho chúng em tri thức để từng ngày trôi qua là lúc chúng em bước lên cao hơn với nâng thang kiến thức mà còn là người dạy chúng em biết những đạo lí làm người, những kĩ năng sống. Em vẫn còn nhớ mãi lời cô Nguyễn Thúy Vân - giáo viên chủ nhiệm lớp em - lớp 12A3 vẫn thường hay nói: "Người ta thường luyến tiếc những gì đã qua, mong chờ những cái sắp đến và hững hờ với những gì mình đang có" hay "Hạnh phúc không phải là điểm đến mà là hành trình chúng ta đang đi"...Tất cả những điều trắc ẩn ấy đều luôn vẹn nguyên và in đậm trong tâm trí chúng em, giúp cho chúng em hiểu hơn hết bao điều về cuộc sống để có những nhận thức đúng đắn nhất, hành động hợp lí nhất.
Thầy cô - người đã dạy cho chúng em biết nói những gì nên nói, biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác. Người dạy chúng em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm đến những người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ất sẽ là hành trang vô cùng quý giá để chúng em biết vào đời.
Tình yêu thương mà mỗi thầy cô trong trường dành cho những đứa học trò của mình vô cùng lớn lao và cao cả. Thứ tình cảm ấy giống như tình cảm của cha mẹ dành cho chúng em vậy. Thầy cô luôn an ủi và là nguồn động viên vô cùng to lớn đối với chúng em mỗi lần vấp ngã, thất bại hay là niềm hạnh phúc hân hoan được nhân đôi khi chúng em đạt được những thành công trong học tập cũng như trong cuộc sống. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của chúng em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng thể nào dấu được nỗi buồn, dấu được sự trăn trở trong lòng. Thực sự mỗi người thầy cô giống như những người chăm sóc một khu vườn địa đàng để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt và trở thành người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô trong trường dù tính cách khác nhau nhưng em luôn nhận thấy ở tất cả có một điểm chung đáng trân trọng. Đó là tình yêu nghề, yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong cả con người.
Mỗi ngày là một mùa vu lan đối với phận làm con và mỗi ngày là một ngày hiến chương nhà giáo để chúng ta mãi mãi nhớ về thầy cô của mình. Bởi lẽ, thầy cô giống như những hạt phù xa âm thầm bồi đắp cho những bãi bờ, những châu thổ, bến sông ngày một tươi tốt, xanh cành trĩu quả. Phù xa ngàn đời vẫn lặng lẽ chảy trôi mà chẳng đợi được vinh danh. Những phù xa ngàn đời vẫn lặng lẽ chảy trôi, đã hóa thân vào những mùa màng bội thu, đã nhuận sắc cho biết bao ngọt ngào hoa trái. Vâng, thầy cô chính là những hạt phù xa lặng lẽ âm thầm.
Thầy cô trường Trung học phổ thông A Phủ Lý kính mến, dù không biết làm gì để đền đáp hết được công lao to lớn ấy nhưng chúng em cũng xin được kính dâng lên thầy cô trong trường đặt biệt là các thầy cô đang trực tiếp giảng dạy ở lớp 12A3 những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Đặc biệt kính chúc thầy cô sẽ gặt hái được nhiều thành công, nhiều bội thu trong sự nghiệp trồng người cao cả của mình. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt để xứng đáng với công lao dạy dỗ và mong mỏi của thầy cô. Dù sau này đi ra cuộc sống như cánh chim xa xứ, dù cuộc đời có bão táp phong ba thì chúng em vẫn sẽ luôn vững bước vì biết rằng ở đâu đó thầy cô vẫn luôn dẫn đường chỉ lối dõi theo từng bước đi của chúng em. Một lần nữa xin cảm ơn tình cảm của thầy cô đã dành cho chúng em trong thời gian qua, những người cha, người mẹ thứ 2 luôn tận tâm cả cuộc đời trau dồi tri thức. Chúng em sẽ luôn nhớ tới công lao dạy dỗ này:
"Đại học ở đời mênh mông như biển cả
Công thầy khai tuệ lông lộng tựa non cao"
Mong rằng thầy cô luôn luôn nhiệt huyết với nghề để mãi mãi là đàn anh đàn chị quên mình vì đàn em. Để sau này chúng em mãi nhớ về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm buồn vui với trường lớp. Dù sau này có thành đạt trong mọi lĩnh vực thì chúng em luôn mãi nhớ về thầy cô và mãi yêu quý thầy cô.
"Dẫu chúng em có trở thành thi sĩ
Mãi mãi là trò nhỏ của thầy cô
Dẫu chúng em có trở thành bác học
Vẫn cứ là trò nhỏ của thầy cô"
Ba năm học cuối cùng đã kết thúc, với những học sinh chúng em đây là những ngày cuối cùng của chuỗi tháng năm học tập, phấn đấu và rèn luyện không mệt mỏi trên ghế nhà trường. Ba năm học trôi qua hệt như một giấc mơ, chắc hẳn mỗi học sinh năm cuối cấp đều nhớ như in ngày nhập trường, khi đó vẫn còn ngơ ngác đứng trước cổng trường THPT A Phủ Lý, lòng tràn ngập niềm vui hân hoan của một lớp học sinh mới nhập trường. Vậy mà giờ đây, chúng em lại phải sắp xa thầy cô, xa mái trường và xa những người bạn thân thương!
Đâu đó trong niềm vui của ngày hôm nay là những cảm xúc bất chợt vỡ òa khi phải nói lời chia tay. Ba năm học là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng để khắc ghi biết bao kỉ niệm bên mái trường, thầy cô và bạn bè.
Chúng em đã được sống trong sự dạy bảo tận tâm, nhiệt huyết của thầy cô và ba năm học ấy cũng đủ để chúng em đạt được những thành quả nhất định. Đó là kiến thức, là nghị lực, là sự tự tin vào bản thân để có thể vững bước trong cuộc sống mới. Thầy cô cho chúng em một nền tảng tri thức vững chắc. Có ai đó đã ví thầy cô như một hạt phù sa lặng lẽ, hoa quả đơm bông àm ngàn đời chẳng tựa vinh danh,...Những hạt phù sa âm thầm ấy đã dạy cho chúng em cách sống, cách làm người và cả cách mỉm cười đón nhận những thử thách trong cuộc sống.
Chúng em xin cảm ơn nhà trường, Ban giám hiệu đã hết lòng tạo điều kiện cho chúng em để chúng em có thể học tập tốt và đạt được những thành quả như ngày hôm nay. Đặc biệt, em xin gửi lời cảm ơn tới cô giáo chủ nhiệm, các thầy cô giáo bộ môn trong trường đã tận tâm, tận lực bằng tinh thần và trách nhiệm của mình. Không chỉ truyền đạt kiến thức, kinh nghiệm và kỹ năng mà còn díu dắt chỉ bảo chúng em phấn đấu và rèn luyện nên người. Cảm ơn thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng em trở thành hiện thực. Đó là hành trang quý giá nhất.
Giờ đây chúng ta sắp phải rời xa mái trường, tạm biệt những tháng ngày của thời học sinh mộng mơ, tạm biệt những buổi học với cóc, ổi, me, xoài và với những hạt muối cay mặn rúc rích dưới ngăn bàn.
Tạm biệt những người bạn với những lần đạp xe đi chơi rong ruổi. Tạm biệt bạn bè đã cho ta những khoảnh khắc khó quên!
Một mùa phượng vĩ thắp lửa lại về, bỗng nhiên thấy thấp thỏm trong lồng ngực nhỏ cảm xúc rất lạ: nhoi nhói, hồi hộp, cay cay nơi sống mũi. Ai đó khẽ nói đã đến mùa chia tay. Không! Chẳng phải chia tay đây. Đúng vậy chứ! Rồi đây sẽ chẳng còn những tháng năm này phải không! Chúng em không xin được trở về ngày xưa, chúng em cũng không xin mãi mãi là thực tại này. Chúng em chỉ mong thời gian ơi xin đừng rêu phong bảo kỉ niệm, xin thời gian đừng mai này giữa cuộc đời vội vã, âu lo làm trái tim phủ đầy quên lãng của ngày hôm qua và hôm nay dưới mái trường này.
Xin cảm ơn mái trường đã cho chúng em những người thầy, người cô yêu quý nhất, cho chúng em những người bạn và những kỉ niệm để ba năm qua mãi mãi là phép nhiệm màu đi đi suốt cuộc đời.
Tạm biệt thầy cô và mái trường, chia xa trang vở hồng, chiếc hộc bàn, cánh cửa lớp thân thương, chia xa hàng ghế đá gần gũi và vô thường...sẽ chia xa tất cả! Chúng em tiếp tục học tập, phấn đấu, sống có ý nghĩa, nghị lực, có yêu thương như lời thầy cô đã răn dặn. Và đó cũng chính là những điều tri ân ý nghĩa nhất đối với thầy cô giáo.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |