Ý kiến trên cho rằng cái đẹp trong thơ là sự thống nhất thẩm mỹ giữa những phẩm chất của thực tại khách quan và cái đẹp trong tâm hồn nhà thơ. Điều này có nghĩa là trong một tác phẩm thơ, cái đẹp không chỉ tồn tại ở ngoài thế giới vật chất mà còn phản ánh sự tương tác và kết hợp giữa thế giới ngoại vi và thế giới nội tâm của nhà thơ.
Để làm sáng tỏ ý kiến trên, ta có thể dùng một tác phẩm trong chương trình Ngữ văn lớp 8 làm ví dụ. Ví dụ, trong tác phẩm "Chú thợ săn và con cái" của Vũ Dinh Liên, chúng ta có thể thấy cái đẹp được thể hiện thông qua việc kết hợp giữa hình ảnh thiên nhiên và tâm trạng tác giả. Tác phẩm mô tả cảnh sắc đồng quê tươi đẹp, trong đó cây cối, núi non, sông nước và chim chóc sống động nhưng cũng đan xen những tâm trạng, suy nghĩ sâu lắng của nhà thơ. Điều này tạo nên một sự thống nhất thẩm mỹ giữa ngoại vi và nội tâm, góp phần tạo nên cái đẹp trong thơ.
Từ ví dụ trên, ta có thể hiểu rõ hơn ý kiến trên rằng cái đẹp trong thơ không chỉ đơn thuần là sự thể hiện của thực tại khách quan mà còn phản ánh những cảm xúc, tình cảm và suy nghĩ sâu xa của nhà thơ, tạo nên một sự kết hợp thẩm mỹ độc đáo.