Nhà bà em có nuôi một chú chó rất ngoan. Tên của chú là Mực.
Cũng như cái tên của mình. Toàn thân Mực được bao phủ bởi một lớp lông màu đen tuyền. Chú ta khá to và mập mạp. Thế nhưng hễ nghe ai chê mập, là chú ta sẽ dỗi, bỏ cơm ngay. Đầu Mực to như cái yên xe đạp của em với cái trán rất cứng. Đôi tai chú có hình tam giác, dựng thẳng, luôn trong trạng thái sẵn sàng nghe ngóng. Đôi mắt chú to tròn và đen láy, luôn nhìn em bằng sự tin tưởng, yêu thương. Cái mõm chú ta thì to như cái kem, với hàm răng trắng sắc nhọn. Hàm răng ấy có thể cắn đứt khúc xương, nhưng chỉ cắn yêu em mà thôi. Chân Mực không quá to, nhưng rất khỏe, có thể chạy nhanh hơn em đạp xe, rồi nhảy qua mấy cái hào nước nữa chứ. Em thích nhất là cái đuôi của Mực. Mỗi khi tỏ vẻ vui mừng, đuôi chú sẽ vẫy qua lại liên tục như cái quạt, lực mạnh đến mức vẫy cả cái mông theo.
Mực được bà em xem như cháu út trong nhà. Nên có hẳn một cái nhà nhỏ và chiếc ổ sạch sẽ. Mỗi ngày khi đi học về, em sẽ sang chơi với Mực một lát để cả hai luôn là bạn tốt của nhau.