Mỗi lần nghe lời thơ "Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người" của nhà thơ Đỗ Trung Quân, tôi lại thấy nhớ thương quê hương da diết. Suốt tuổi thơ tôi, quê hương là cánh đồng, là bờ tre, là dòng sông, là cây đa, là những người thân, là bè bạn, là thầy cô,... Những cảnh, những người đã làm tôi thấy thêm nhớ nhung, thêm yêu quê hương mình. Chẳng phải là nhà cao cửa rộng hay tiện nghi vật chất, làng quê yên bình với âm thanh tiếng ve vang vọng mỗi trưa hè; tiếng chó sửa inh ỏi, bình yên là thế đấy. Nhớ quê, tôi lại thèm thuồng thứ không khí đặc trưng của quê nhà: có vị của rơm rạ, vị của những giọt mồ hôi, vị của yêu thuơng. Mỗi lần ngôi trên chuyến xe khách đến nơi ồn ã giữa thành phố xa lạ, lòng tôi tự dưng vẩn vơ. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn dài, bởi nhớ, bởi thương. Có nhiều chốn để đi, để sống, nhưng tôi hiểu, chỉ có một nơi ấy - nơi tôi thuộc về - đó là quê hương.
Phó từ in đậm, in nghiêng
trạng ngữ in đậm
chấm lửng: đoạn in đậm gạch chân