Nhà tôi có một khu vườn. Khác với thành phố đất hẹp người đông, chỉ có những dãy nhà san sát như mấy cái hộp xếp chồng ngột ngạt, nóng bức. Đây là nơi ngoại thành nên gia đình tôi có được một khoảng đất khá rộng. Nơi đây có sẵn mấy cái ao, những hàng dừa, thêm thắt vào đó là vài loại hoa mà cha, mẹ, và tôi đã trồng, làm thành một khu vườn. Nó không chỉ là một khoảng đất có cây, hơn thế nhiều, nó là người bạn là cả thế giới của tôi, một thế giới chứa đựng bao nỗi niềm con trẻ.
Đêm qua mưa rất to, to đến nỗi làm tôi thức giấc giữa khuya. Mẹ dỗ mãi tôi mới ngủ lại được. Sáng hôm sau mở mắt dậy, tôi chạy ngay ra vườn, lòng thấp thỏm lo rằng cơn thịnh nộ dữ dội đêm qua của trời có thể làm hại người bạn của tôi. Nhưng…, khu vườn hầu như chẳng hư hại gì, sáng hôm nay, nó đổi thay rực rỡ như nàng công chúa vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ trăm năm.
Không khí sáng hôm nay không nóng nực như mọi ngày mà rất mát. Cái mát mẻ làm lòng người dễ chịu và khoan khoái vô cùng. Tôi thoáng nhìn những tia nắng nhỏ nhảy múa lăn tăn trên lối đi, trượt xuống từ những tàu lá, trải dài trên những cánh hoa. Dường như nắng cũng muốn làm nhẹ lòng con người nên không hề gay gắt, nóng nảy mà ấm áp, nhẹ nhàng như những cô bé mến yêu. Dấu hiệu của một ngày bình yên đẹp đẽ!
Cả khu vườn rực lên một màu xanh. Đất vừa mới tiếp thêm cho chúng nguồn nước mới – nguồn nhựa sống nóng hổi tràn trề đã làm cho hoa lá thêm hăng hái, phô bày hết vẻ đẹp của mình. Tôi ngước nhìn lên những tán dừa đong đưa. Xanh. Xanh nõn. Xanh óng ả. Xanh đến kì lạ! Nắng mới trong trẻo càng làm cho màu non tươi thêm rực rờ. Chợt, tôi nhớ đến mấy câu thơ của người thi sĩ họ Hàn nào đó cha vẫn thường ngâm nga: "… Vườn ai mướt quá xanh như ngọc. Lá trúc che ngang mặt chữ điền…”
Tôi bước dần đến, vòng tay ôm những thân dừa nâu sẫm, 'thấy da mình âm ẩm. Mấy cái ngấn sần sùi xát lên da ram rám, ngưa ngứa nhưng hay hay. Dừa lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm. Mẹ kể, trước khi tôi chào đời, lúc cha mẹ mua mảnh đất này thì ở đây đã sẵn có ao và mấy hàng dừa này. Tôi còn nhớ tiếng mẹ cười giòn tan khi thấy sau đó mỗi sáng chạy vào vườn, tôi lại hét toáng lên thật to: “Chào ông dừa ạ!”
Bên dưới hàng dừa là hai cái ao. Ao không lớn nhưng đủ chỗ cho một chiếc xuồng nhỏ. Tôi vẫn thường leo lên chiếc xuồng ấy, vớ lấy một khúc sào đủ dài và bắt đầu cuộc thám hiểm quanh… ao của mình, sướng ran lên với niềm vui trẻ thơ, tràn ngập tự hào rằng: đây là “cuộc phiêu lưu của thuyền trưởng Sinbad” huyền thoại.
Mấy cái ao nhà tôi không như hồ nhà bác Tư. Cái hồ nhỏ có hòn non bộ ở nhà bác nước trong lắm, in rõ bóng ngôi chùa nhỏ gắn trên núi với mái ngói cong cong, có cả mấy con cá chép lượn qua lượn lại.
Hai cái ao nhà tôi nước không trong mà đục đục màu đất, hắc hắc mùi bùn. Chẳng thấy bóng dừa nào in xuống cả, cũng chẳng thấy được màu xanh ngắt của bầu trời – cái màu mẹ vẫn gọi là màu mắt xa xăm chờ đợi hoàng tử của nàng công chúa trong truyện cổ xưa. Trên cái ao lớn hơn có mấy bông hoa súng, ao nhỏ thì toàn rau muống. Thú nhất là ngồi trên chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ra ao, vừa vọ nước, vừa hái rau cho mẹ, lại vừa ngắm trứng ốc bươu. Cũng lạ, loài ốc nâu xỉn xấu thế mà sao lại có được trứng đẹp thế nhỉ. Cả chùm trứng đỏ hồng rạng rỡ trên thân cây rau muông xanh sẫm. Tưy thích lắm nhưng cha bảo ốc bươu có hại nên tôi phải phá nó đi. Tiêng tiếc…
Hôm qua mưa lớn nên mực nước trong ao lên hẳn, trên lối đi quanh ao vẫn còn ẩm ướt, có mấy chú cá rô đang nằm thoi thóp, chắc chúng mới lóc lên từ ao đêm qua. Lúc nào cũng vậy, cứ có mưa là chốc sau lại thấy cá lóc lên bờ, cá lớn có, cá bé cũng có. Nhanh nhảu, tôi chạy vội đi lấy cái rổ, chụp lấy mấy con cá lớn cho vào rổ, lòng đã nghĩ đến món cá kho tộ tuyệt ngon chiều nay. Mấy con cá nhỏ nếu còn sống tôi cẩn thận nhúng ướt tay rồi nhè nhẹ thả nó xuống ao. Từ từ, con cá mất hút, để lại những vòng tròn gợn lăn tăn trên mặt ao, nhìn theo nó là ánh mắt hồ hởi trong veo của một đứa trẻ.
Thế rồi, tôi lại chạy vèo đến khu vườn hoa của tôi. Khoảng đất này cha mẹ để cho tôi tự do trồng những gì mình thích. Và tôi trồng hoa, rất lạ, tôi chỉ yêu hoa dại. Tôi yêu đến vô cùng cái hoang sơ kì lạ, cái thu hút khó lí giải ở những loài hoa không tên này – những loài hoa mà hầu như con người ít chú ý đến, những loài hoa tuồng như chỉ có thể tìm thấy thi thoảng ở một vài hàng rào nơi nông thôn, hay ở vệ đường từ quê ra tỉnh. Tôi đặt cho chứng cái tên của riêng tôi: Mặt trời và Mặt trăng. Hôm nay, rất nhiều, rất nhiều những bông hoa nhỏ nhắn xinh xinh nở rộ. Có hoa màu vàng, không nhạt nhẽo như cúc, mà vàng rực, đầy nhiệt huyết và sức nóng như mặt trời. Có hoa màu trắng, không quá kiêu sa như li mà dịu dàng, thanh khiết như Mặt trăng. Hàng trăm Mặt trời, Mặt trăng tí hon nối bật trên nền lá xanh rậm rì, điểm những giọt nước mắt của trời đêm qua lấp lánh, long lanh… Tấm thảm tuyệt vời của người thợ dệt thiên nhiên, vẻ đẹp cuốn hút, đem đến cho con người sự say mê bình lặng đến không ngờ.
… Lòng tràn ngập vui sướng, tôi nhảy chân sáo đến chiếc võng xanh bằng vải dù đã cũ, treo giữa hai thân dừa và đặt mình xuống. Bên cạnh là trái dừa dâu đầy nước ngọt mẹ mới hái và bộ truyện tranh yêu thích. Đung đưa…, đung đưa… tôi đắm mình trong khung cảnh của khu vườn – một góc nhỏ thanh bình của tâm hồn tôi… võng cứ thế đong đưa. Lúc này tôi cảm thấy, mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!