Bài thơ "Ru hoa" của nhà thơ Trần Đăng Khoa là một bài thơ đẹp về tình mẹ. Bài thơ đã khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó, yêu thương con vô bờ bến. Mở đầu bài thơ, tác giả đã giới thiệu hình ảnh người mẹ đang ru hoa. Người mẹ ru hoa theo mùa, mỗi mùa một loài hoa khác nhau. Cái hoa khép vở tựa hồ mắt con. Điều này cho thấy người mẹ đang ru hoa như ru con. Người mẹ yêu con vô bờ bến, nên người mẹ đã ru hoa như ru con. Tiếp theo, tác giả đã khắc họa hình ảnh người mẹ quen chân lấm tay bùn. Người mẹ là một người nông dân, hàng ngày phải làm lụng vất vả. Người mẹ quen với bùn đất, quen với nắng mưa. Nhưng dù có vất vả đến mấy, người mẹ vẫn yêu thương con vô bờ bến. Dù yêu hoa quế hoa hồng, nhưng người mẹ không có thời gian để ngắm hoa. Người mẹ phải lo làm lụng để nuôi con. Người mẹ chỉ có thể ngắm hoa trong lời ru của mình. Người mẹ đã đem hoa lúa ghép thành lời ru. Lời ru của mẹ ngọt ngào, ấm áp, như một dòng sữa ngọt ngào nuôi dưỡng tâm hồn con. Cuối bài thơ, tác giả đã nhắc đến những loài hoa khác nhau: sen mùa hạ, cúc mùa thu, hoa đồng cỏ nội. Những loài hoa này tượng trưng cho tình yêu thương của mẹ dành cho con. Mẹ yêu con như yêu hoa, yêu con như yêu cuộc đời. Bài thơ "Ru hoa" là một bài thơ đẹp về tình mẹ. Bài thơ đã khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó, yêu thương con vô bờ bến. Bài thơ đã nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương của mẹ, để chúng ta biết trân trọng và yêu thương mẹ hơn.