Đáp án
Phân tích nhân vật anh Hết trong đoạn trích
Đoạn trích khắc họa chân dung một người con hiếu thảo, hết lòng yêu thương và chăm sóc cha già - anh Hết. Qua những hành động, lời nói và suy nghĩ của anh, tác giả đã thể hiện một tấm lòng hiếu nghĩa cao đẹp, một tình yêu thương tha thiết dành cho người thân.
Ngay từ những câu văn đầu tiên, tác giả đã khẳng định vị trí của anh Hết trong xóm: "Ở cải xóm nhỏ ven thành phố này, người ta nhắc tới anh Hết còn nhiều hơn chủ tịch tỉnh đi họp". Câu văn ngắn gọn, súc tích, tạo ấn tượng mạnh về sự nổi tiếng của anh Hết trong xóm. Không phải bởi anh là người có chức quyền, giàu sang, mà bởi tấm lòng hiếu thảo, sự chăm sóc chu đáo dành cho cha già.
Hình ảnh anh Hết hiện lên với những nét đẹp giản dị, mộc mạc. Anh là người lao động chân chính, ngày ngày làm thuê, làm mướn để kiếm sống. Dù cuộc sống vất vả, anh vẫn luôn dành trọn tình yêu thương cho cha già. Chiều về, anh "lụi hụi chui võ bếp nấu cơm, giặt giũ cho cha già", "chồng mông thổi lửa, rồi dọn cơm sẵn, ngồi dựa cửa trước chờ tía anh về". Những hành động giản dị ấy thể hiện sự ân cần, chu đáo, lòng hiếu thảo của anh Hết.
Tình yêu thương của anh Hết dành cho cha già còn được thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhặt. Anh luôn quan tâm đến tâm trạng của cha, "mâm cơm có ấm cúng, tía tôi mới vui miệng, ăn nhiều". Anh không ngại chờ đợi, dù "chờ tới mỏi mòn, để bụng đói ngồi ngủ gà gặt". Thậm chí, khi cha già bị nghẹn, anh "vội vàng chạy đi vo gạo", "thương tía quá chừng".
Tuy nhiên, tình yêu thương của anh Hết không chỉ là sự chăm sóc vật chất mà còn là sự thấu hiểu, đồng cảm sâu sắc. Anh nhớ lời hát ru của cha, "mỗi khi anh đặt lưng xuống bộ vạc, lại nhớ ngơ nhớ ngẩn lời hát của tía anh ngày xưa. Buồn lắm, nghe đứt ruột lắm". Anh hiểu nỗi cô đơn, trống trải của cha già khi thiếu vắng người bạn đời.
Sự hiếu thảo của anh Hết còn được thể hiện qua những hành động đầy tình cảm. Anh dành phần thịt ngon cho cha, "tỉ mẩn lọc phần thịt dành cho tía, phần xương xẩu phần mình". Anh tranh thủ thời gian để chăm sóc cha, "những trưa nắng tốt, tranh thủ giờ cơm trưa anh xin phép chạy về, dắt tỉa anh ra ngoài hè tắm rửa, kỳ cọ". Anh che chở cho cha trong những đêm mưa, "lúp xúp cầm cái nón mê đi đón ông già. Đi cạnh, che đầu cho ba, nghiêm trang như đang chở che cho sinh linh nào đó nhỏ bé lầm, yếu ớt lắm".
Dù cha già hay "xách gậy rượt đánh anh hoài", anh vẫn không giận, "chạy thì được, nhưng càng nhanh thì tía anh càng mệt, chịu có mấy roi nhẹ hều, nhằm gì". Hành động của anh Hết thể hiện sự bao dung, lòng hiếu thảo vô bờ bến.
Qua những chi tiết miêu tả, tác giả đã khắc họa chân dung một người con hiếu thảo, hết lòng yêu thương và chăm sóc cha già. Anh Hết là biểu tượng của đạo lý "tôn sư trọng đạo", "uống nước nhớ nguồn" của dân tộc Việt Nam. Hình ảnh anh Hết là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo, sống một cuộc đời có ích, biết yêu thương, chăm sóc những người thân yêu.