Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại buổi lễ bế giảng cuối cấp của mình

Phần 3: Tập làm văn (4 điểm)
Em hãy kể lại buổi lễ bế giảng cuối cấp của mình.
2 trả lời
Hỏi chi tiết
516
2
0
Bảo Anh
14/08/2023 21:12:57
+5đ tặng

Ai đó từng nói: “Mùa hạ, mùa thi, mùa chia ly.” Mùa hạ trong em là kỉ niệm về buổi tổng kết năm học năm lớp một với nhiều điều khó quên. Khi tiếng ve râm ran gọi hè, chúng em tổ chức lễ tổng kết cuối năm của mình.

Buổi tổng kết hôm ấy là một ngày hè cuối tháng năm. Ông mặt trời bắt đầu ló dạng ở đằng đông, mẹ chuẩn bị cho em một chiếc áo sơ mi trắng tinh và chiếc quần đen đứng đắn để tham gia buổi tổng kết. Em và bạn tung tăng cùng nhau đi trên con đường đến trường.

Sau cánh cổng trường rộng lớn, hàng trăm học sinh ăn mặc tươm tất rộn rã trên sân trường. Trên bục danh dự, nổi bật lên là dòng chữ to màu trắng “Lễ tổng kết năm học” vô cùng long trọng. Kế bên là tượng Bác Hồ và một chiếc bàn dài trải thảm hoa lịch sự. Trên bàn đầy những gói phần thưởng được bọc bằng giấy. Chúng em gặp nhau, kéo nhau đi đi lại lại, ngắm nhìn những phần thưởng mà lòng nôn nao, háo hức khó tả. Xung quanh ngập tràn cờ hoa. Từng hàng ghế đỏ chót được xếp ngay ngắn sau mỗi tấm biển lớp. Cả sân trường chợt náo nhiệt hơn hẳn thường ngày.

Chẳng bao lâu sau, các vị khách mời đã đến dự đông đủ. Họ ngồi ngay ngắn ở dãy bàn phía trước. Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười huyên náo.

Mở đầu buổi tổng kết là nghi thức chào cờ trang nghiêm. Chúng em giơ tay chào, cùng hát vang Quốc ca. Sau đó, trong tà áo dài thướt tha, cô hiệu trưởng trường lên bục danh dự đọc diễn văn tổng kết năm học. Giọng thầy cô nhẹ nhàng, ấm áp nhưng rõ ràng điểm lại từng hoạt động của nhà trường, những thành tích của trường trong năm học vừa qua. Chúng em im lặng, chăm chú lắng nghe. Lòng thầm cảm phục và biết ơn công lao, sự hi sinh của các thầy. Cô hiệu trưởng nhiệt liệt hoan nghênh, chúc mừng và nhắc nhở toàn trường cố gắng phấn đấu hơn nữa. Bài diễn văn kết thúc trong tràng pháo tay giòn giã vang dội.

Tiếp nối chương trình là bài phát biểu của các vị đại biểu khách quý. Một bác phụ huynh đại diện cho phụ huynh phát biểu suy nghĩ, chúc mừng thành tích của thầy trò nhà trường. Đặc biệt là lá thư tri ân của anh chị lớp năm. Các anh chị cầm thư, xúc động bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn với thầy cô, với mái trường thân yêu sắp phải rời xa.

Cuối cùng là lễ phát thưởng. Những cái tên lần lượt được xướng lên kèm theo thánh tích đáng nể. Những tràng pháo tay vang dội cứ vang lên không ngớt.Các bạn xếp hàng lần lượt nhận phần thưởng của mình. Dù còn e dè, ngại ngùng nhưng khuôn mặt ai cũng ánh lên niềm vui sướng, tự hào. Em cũng nằm trong danh sách được khen thưởng. Khi được gọi tên, em nhanh chóng đi lên mà lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Lần đầu tiên, em vinh dự được đón nhận phần thưởng cho sự cố gắng của chính mình tại mái trường này.

Khi ánh nắng đã gay gắt cả sân trường, buổi tổng kết kết thúc. Cô hiệu trưởng bước lên lên tuyên bố bế mạc, một lần nữa chúc mừng và cúi chào tất cả mọi người. Chúng em về lớp, nghe thông báo lịch nghỉ hè rồi tạm biệt nhau cùng ra về.

Những cành hoa phượng đỏ rơi đầy sân. Phía xa xa kia em thoáng thấy các anh chị cuối cấp lưu luyến tạm biệt thầy cô. Tuổi học trò trong tiếng ve ngân chợt bồi hồi và quý giá đến lạ kỳ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Ngoc Trinh
15/08/2023 07:37:56
+4đ tặng

Cuộc sống luôn vận động không ngừng, thời gian cứ chảy trôi để rồi mang theo bao kỉ niệm, bao hồi ức về một thời yêu dấu chẳng thể xóa nhòa. Với tôi, với bạn chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đẹp tươi như thế. Và một trong những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được đó là hồi ức về buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.

Trường tiểu học của tôi được xây dựng trong một thị xã nhỏ, nằm ở ngoại ô thành phố Hà Nội. Trường tuy không rộng rãi, khang trang như mấy ngôi trường trong thành phố thế nhưng chúng tôi lại luôn cảm nhận được cái ấm áp và thân thuộc, trường như ngôi nhà thứ hai của bọn nhỏ chúng tôi.

Còn nhớ ngày đầu mới bước chân vào ngôi trường, mọi thứ thật xa lạ với tôi và trong những phút giây lạ lẫm ấy tôi cảm tưởng như mình sắp vỡ òa. Chẳng muốn rời xa bố mẹ, chẳng muốn xa bạn bè thân thuộc, xa mái ấm của mình để đến với ngôi trường lạ hoắc với nhiều thứ mới lạ, tôi sợ hãi mọi thứ, đây chẳng phải là nơi mà tôi thuộc về. Và tôi đã khóc nấc lên trong cái giây phút nghẹn ngào ấy, sợ hãi, yếu đuối bao trùm lên suy nghĩ nhỏ bé của tôi, và tôi đã thật tuyệt vọng trong những giây phút ấy.

Thế nhưng sau này khi làm quen với ngôi trường tôi mới nhận ra nhiều thứ, cuộc sống của một học sinh tiểu học không tệ nhưng tôi vẫn nghĩ. Tôi được học tập, được giao lưu cùng các bạn, tôi cũng dành những khoảng thời gian nhất định để suy nghĩ và tự tìm tòi lời giải cho những bài toán, và tôi đã tìm thấy niềm vui từ những thứ mà ban đầu tôi cho là không thể.

Thời gian qua đi và tôi dần lớn lên, tôi trưởng thành cả về suy nghĩ và hành động, nhưng càng lớn tôi càng nhận ra nhiều điều. Tôi phải tự chấp nhận những sự thật đau đớn nhất, đó là chia ly, là phải ngăn không cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống, phải thật dũng cảm tiến lên phía trước dẫu phải bỏ lại đằng sau là cả một khoảng trời ký ức, cả một mái ấm mà tôi đã từng gắn bó.

Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, cái ngày định mệnh của buổi học cuối cùng tại trường tiểu học của chúng tôi. Ngày hôm ấy trời không nắng, gió nhẹ thoảng qua mang theo một nỗi man mác buồn. Nếu những ngày trước đó tôi chỉ thấy mệt mỏi bởi thời tiết, bởi lượng kiến thức phải chuẩn bị cho kì thi cuối cấp thì mấy ngày nay tôi lại càng thấy mệt mỏi hơn. Tâm trạng tôi đầy ắp tâm sự, những câu chuyện còn dang dở, những mẩu chuyện chưa kịp thốt lên thành câu, vài dòng lưu bút còn thơm màu mực mới,...tất cả, tất cả đều thấm đượm nỗi buồn của những ngày chia tay cuối cấp.

Hôm ấy tôi đến lớp thật sớm, khoác trên mình bộ đồng phục chỉnh tề nhất, cũng tại hôm ấy tôi mới thấy được sự trang nghiêm và đáng trân trọng của bộ đồng phục mà tôi đã mặc trên người suốt mấy năm trời. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, sau vài giờ nữa tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học nữa, tôi sẽ trở thành các đàn anh, đàn chị đầy gương mẫu, thế nhưng tại sao tâm trạng tôi lại đầy ắp nỗi buồn, sao cổ họng tôi lại cứ nghẹn lại, khóe mắt dưng dưng.

Tôi vào lớp ngồi ngay ngắn trên bàn học, vì hôm ấy là buổi học cuối cùng nên chúng tôi không cần phải học nhiều, thi cử cũng đã xong nên có lẽ bây giờ là thời điểm nhẹ nhàng nhất. Tôi mang chiếc cặp mà trong đó có vẻn vẹn vài cuốn sách cũ, những cuốn sách mà mọi khi bị tôi hắt hủi, ghẻ lạnh đầy những chữ nguệch ngoạc của mình thì nay tôi lại nâng niu cẩn thận, tôi nhẹ để chúng lên bàn và ngồi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình. Các bạn trong lớp vẫn hồn nhiên tươi cười, chẳng biết là do tôi yếu đuối hay là các bạn mạnh mẽ nữa, nhưng thực sự khi ấy tôi không cười nổi, tôi muốn đi ra một góc nào đó và khóc, tôi không muốn nói chuyện với ai không phải vì tôi ghét bỏ họ mà là vì tôi sợ tôi sẽ khóc mất.

Tiếng nô đùa, tiếng cười giòn tan của các bạn trong lớp cuối cùng cũng đã dừng lại khi cô chủ nhiệm bước vào. Hôm ấy cô không quát mắng chúng tôi. Không còn là cô chủ nhiệm nghiêm khắc hay nhắc nhở chúng tôi mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, lúc ấy cô chỉ bước vào và im lặng. Dường như chúng tôi cũng cảm nhận được cái không khí tĩnh mịch đó là gì, những sự im lặng ấy là những giọt nước mắt lặng thầm, là những nỗi đau đớn của sự chia ly và mất mát mà chúng tôi đang phải gánh chịu.

Cái không khí ảm đạm ấy vẫn cứ diễn ra cho đến khi cô ngồi xuống và ôn tồn căn dặn chúng tôi những lời cuối cùng trước khi chúng tôi rời xa cô, rời xa mái trường thân yêu ấy. Cũng là những lời quen thuộc, cũng là cái giọng nói ấy, vẫn ngữ điệu thân quen ấy nhưng sao hôm nay chúng tôi lại thấy nó thấm thía đến lạ và muốn nghe mãi không thôi. Tôi ngước đầu lên nhìn các bạn bên cạnh, ai ai cũng cúi đầu đầy nghẹn ngào, tôi cố hít một hơi thật sâu để không khóc và tự nhủ mình không được khóc. Giờ đây mình đã trưởng thành vì vậy phải cứng rắn, phải mạnh mẽ lên để cô vui lòng. Và trong phút giây ấy tôi nhận ra cô giáo của mình, một nhà giáo mẫu mực tưởng chừng như cứng rắn và vô cùng mạnh mẽ vậy mà hôm ấy cô lại khóc, giọng cô run run và thỉnh thoảng hơi nghẹn lại đôi chút. Cuối cùng cô điểm danh cả lớp lần cuối, cô cầm cuốn sổ điểm danh lên đọc to rõ ràng tên từng bạn học sinh một, khi tên mỗi bạn vang lên cô còn nhắc nhở thêm về điểm mạnh, điểm yếu để chúng tôi khắc phục và hoàn thiện hơn. Khi cô gập lại cuốn sổ cũng là lúc tiếng trống trường vang lên, đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra cuộc đời học sinh yêu dấu tại trường tiểu học của chúng tôi đã kết thúc, khi ấy chẳng ai có thể kìm nén được cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình và tất cả đều khóc lớn. Cả lớp chúng tôi vỡ òa khóc lớn và chạy lên ôm trầm lấy cô, ngày hôm ấy cả ngôi trường vỡ òa trong tiếng khóc, những tiếng nấc, tiếng đau đến xé lòng. Ngày hôm ấy chúng tôi rời xa nhau, rời xa mái trường, ngày hôm ấy tôi khép lại câu chuyện về quãng đời học sinh tiểu học của mình.

Cơn đau ngày ấy tưởng chừng chết đi sống lại không thể vượt qua được thế nhưng bây giờ tôi đã có thể vững vàng bước tiếp. Bây giờ tôi đã trở thành học sinh lớp sáu, trở thành một phần của ngôi trường mới, tôi lại có cuộc sống mới, lại trở về với quỹ đạo những ngày học tập căng thẳng đầy vất vả của mình. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn về thăm trường cũ, thăm lại cô chủ nhiệm yêu dấu, cô vẫn cái vẻ điềm tĩnh và đầy nhiệt huyết ấy say mê trên bục giảng. Thời gian qua đi và hồi ức về buổi học cuối cùng ấy sẽ sống mãi trong tim chúng tôi, đó là những phút giây nghẹn ngào, đau đớn nhất, nhưng cũng là những phút giây đáng trân trọng nhất mà chúng tôi đã sống thật với trái tim mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo