Xuất hiện trong đoạn trích “Đi lấy mật”, cậu bé An tuy có hơi tinh nghịch, quậy phá theo đúng lứa tuổi nhưng lại vô cùng tinh tế, hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Vì chiến tranh, cậu không may bị lạc mất gia đình của mình nhưng bù lại cậu lại có gia đình bố mẹ nuôi vô cùng yêu thương mình. Trước hết, An có những hành động rất ngây thơ và hồn nhiên và dí dỏm: “chen vào giữa, quẩy tòn ten một cái gùi bé…; đảo mắt khắp nơi tìm bầy ong mật; reo lên khi thấy chim đẹp…”. Hồn nhiên nhưng trong cậu lại là một đứa bé hiểu chuyện và thông minh. Cậu luôn nhớ về những lời má nuôi dạy, những điều mà không có ở trong sách giáo khoa. Cậu còn cẩn thân ghi chép lại những gì mình đã học được kinh nghiệm đi lấy mật ong. An suy nghĩ về thằng Cò, một cậu bé của vùng sông nước. Cũng có đôi khi An lặng im vì sợ rằng nếu hỏi gì thì bị khinh bởi cái gì cũng không biết. Cậu bé tinh nghịch ấy có những trạng thái, cảm xúc vô cùng đáng yêu. Cậu vui vẻ reo lên và đúc kết ra những điều quý giá khi nhìn thấy bầy ong mật dù đã thấm mệt mỏi sau một quãng đường đi. Không chỉ có vậy, dưới con mắt nhạy cảm và tinh tế của nhân vật An, bức tranh thiên nhiên rừng U Minh hiện lên vô cùng đa dạng và sinh động, hội tụ đầy đủ hình ảnh và âm thanh của núi rừng có động vật, thực vật và cả những âm thanh sống động của lũ chim ca,…Tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp vô cùng!