Quê hương em là một ngôi làng nhỏ ở ven sông Hồng. Suốt bao đời nay, người dân nơi đây vẫn nặng lòng với cây lúa nước, với ruộng đồng mà ông cha để lại. Cũng chính vì lẽ đó, mà phong cảnh đẹp nhất trong lòng những người con của mảnh đất này, chính là cánh đồng lúa ở hai bên bờ sông.
Cánh đồng quê em không phải là bé, nó cũng rất rộng và bằng phẳng. Tuy nhiên chưa đạt được đến mức “mỏi cánh cò bay”. Nghe các cụ già trong làng kể, năm xưa, chính vì nhìn thấy sự màu mỡ của vùng đất này, mà tổ tiên đã chọn ở lại đây trồng lúa lập làng. Nhờ nguồn nước đong đầy phù sa của dòng sông, mà ruộng lúa lúc nào cũng xanh tốt, mượt mà.
Vào những ngày tháng giêng rét mướt, ông bà, cô chú kéo nhau ra đồng cấy lúa. Lội dưới lớp bùn non, từng cây mạ được cấy xuống thẳng hàng, cùng với bao hi vọng, mong chờ của người nông dân vào vụ mùa sắp tới. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào ruộng đồng còn lấm tấm mạ non, mà nay đã phủ một màu xanh rì. Nhờ ơn trời và công sức chăm bẵm của người dân, mạ non lớn nhanh như thổi. Qua mấy đợt mưa xuân lất phất, qua mấy ngày mưa rào chuyển mùa mà đã cao lớn, phủ kín cả ruộng đồng. Lúc này, đến cả lối đi giữa các thửa ruộng còn khó thấy nữa là lớp bùn đất phía dưới. Những cây lúa đương thì con gái, cao chừng đầu gối, thân lá xanh nõn nà. Những hạt gạo lúc này còn bé, còn non, thơm mùi thơm như sữa mẹ pha mùi cỏ xanh. Vừa ngọt lại vừa bùi. Nhìn từ trên cao, cả cánh đồng lúc này như tấm vải xanh biếc được căng ra giữa trời, chuẩn bị cắt may thành chiếc váy cho cô công chúa xứ sở người khổng lồ. Vào những ngày có gió mát, mặt lúa dập dềnh hệt như tấm vải lớn ấy đang tung bay trong làn gió mát, thơ mộng không sao mà tả xiết. Ngày ngày, không quản sớm hôm, người nông dân cần mẫn chăm sóc bảo vệ cánh đồng khỏi những mối nguy hại như sâu bệnh, chuột đồng. Mỗi thửa ruộng đều được dựng một người rơm để bảo vệ lúa. Có người rơm giản dị, chỉ mặc một chiếc áo với cái mũ nâu. Nhưng có người rơm thì điệu lắm, mặc thêm cả cái váy, quàng thêm cả vòng hoa trên mũ mới chịu cơ. Cứ sáng sáng, trên cánh tay, trên mũ của người rơm lại có mấy chú chim sâu nhỏ đứng chơi, thi thoảng lại líu ríu liên hồi. Vui không kể xiết.
Và rồi mưa thuận gió hòa, khi ánh nắng trở nên ấm áp và chan hòa, mùa hè tiến sâu vào từng ngõ ngách của ngôi làng, thì lúa chín. Mới hôm nào còn là từng chùm, từng mảng, lừng đốm vàng, mà chớp qua một đêm đã chín hết. Buổi sớm, người nông dân ra đồng, đã thấy cả một biển sóng vàng ươm dập dềnh trước mắt. Họ lại gần, tỉ mỉ kiểm tra từng bông lúa trĩu hạt, thơm nồng, lẩm nhẩm tính ngày để gặt về. Và thế là, chỉ dăm hôm sau, cả ngôi làng bước vào ngày hội lớn. Người thì hối hả ra đồng gặt lúa, chở lúa về. Người thì vội vàng quét dọn sân phơi, chuẩn bị phơi lúa. Cả cánh đồng rộn ràng tiếng cười, tiếng nói, tiếng máy gặt, máy xát lúa kêu xình xịch. Những người nông dân như đang bơi lội trong biển vàng. Rồi chỉ một hai ngày sau, cả cánh đồng trơ trọi, nằm im nghỉ ngơi sau một mùa gặt. Chỉ còn những đống tro tàn của gốc rạ đã được đốt khô, và mấy chú chim nhỏ chăm chỉ nhặt nhạnh những hạt thóc cuối còn sót lại. Thật yên bình làm sao.
Em yêu vô cùng cánh đồng lúa của quê hương, vào tất cả mọi khoảnh khắc. Chỉ mong sao, dòng sông luôn đầy nước, đất ruộng luôn màu mỡ, người dân luôn bền lòng, để cánh đồng luôn tươi tốt quanh năm.