1. Trước lầu Ngưng Bích, tác giả sử dụng từ ngữ hình ảnh để miêu tả thời gian, không gian và cảnh vật. Cụ thể, tác giả sử dụng các từ ngữ như "rừng xanh ngát", "sóng nước xanh biếc", "đồng cỏ mênh mông", "núi non xa xăm", "trời xanh thẳm", "hoàng hôn đỏ rực" để tạo nên hình ảnh về cảnh vật thiên nhiên xanh tươi và hùng vĩ. Ngoài ra, tác giả cũng sử dụng các từ ngữ như "mùa xuân", "chiều tà", "buổi sáng", "đêm tối", "ngày nắng" để chỉ thời gian trong câu chuyện.
Tác giả sử dụng nghệ thuật miêu tả chi tiết và sử dụng các từ ngữ tươi sáng, sống động để tạo ra hình ảnh sinh động và gợi cảm xúc cho độc giả.
2. Theo tôi, không gian và thời gian trong câu chuyện có tác động mạnh mẽ đến tâm trạng của Kiều. Cảnh vật xanh tươi, hùng vĩ và môi trường tự nhiên trong câu chuyện tạo ra một không gian yên bình, thanh thản và đầy hy vọng. Thời gian trong câu chuyện thường được miêu tả trong các khung cảnh như mùa xuân, chiều tà hay buổi sáng, tạo ra một cảm giác thời gian trôi qua êm đềm và tươi đẹp.
Tuy nhiên, tâm trạng của Kiều lại trái ngược với không gian và thời gian này. Kiều đang trải qua những khó khăn và đau khổ trong cuộc sống. Cô cảm thấy mất mát, cô đơn và buồn bã. Không gian và thời gian trong câu chuyện như một lời nhắc nhở về sự tạm bợ và sự buồn bã của cuộc đời Kiều, tạo nên một sự đối lập đáng chú ý.